Không sao, cùng lắm thì ba năm nữa lại chiến đấu, có người có thể thi đến bảy tám mươi tuổi, con đường của Thẩm Triều Thanh hắn còn dài.
Chỉ là, đang định dời mắt đi, ánh mắt không còn hy vọng của Thẩm Triều Thanh đột nhiên quét thấy dòng cuối cùng.
“Thẩm, Triều, Thanh? Đây là tên của ta sao? Đại ca! Ngươi mau xem.” Thẩm Triều Thanh thở hổn hển, nắm chặt lấy tay áo của Chu Thu Bình, “Là ta sao? Là ta sao?!!! Ta tên là Thẩm Triều Thanh! Ngươi xem có phải viết là Thẩm Triều Thanh không! Ta không hoa mắt chứ?”
Hắn nói năng lộn xộn, nhưng Chu Thu Bình vẫn hiểu, cũng đến xem.
Hắn cũng hít một hơi thật sâu, trong sắc mặt không giấu được sự kích động, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, vỗ tay nói: “Tốt! Tốt! Quá tốt rồi!”
Cười xong, khóe mắt Chu Thu Bình còn đọng nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Triều Thanh, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn ngày thường: “Không hổ danh là người ăn gạo Chu gia chúng ta lớn lên, tốt lắm! Sau này, đại ca và Chu phủ đều phải nhờ cậy vào ngươi rồi.”
Trên bảng, người đỗ cuối cùng, chính là tên của Thẩm Triều Thanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play