Nhận được câu trả lời xác thực, Phó Oánh Châu lập tức muốn ra ngoài, Thanh Đào canh giữ sau lưng nàng vội vàng lấy một chiếc áo choàng màu xanh nhạt choàng lên người nàng, tránh để ban đêm sương nhiều, ra ngoài một chuyến, thân thể sẽ bị bệnh.
Bình thường được Phó Oánh Châu dạy bảo nhiều, nên Thanh Đào rất coi trọng vấn đề thân thể, dù sao Phó Oánh Châu thường nói với nàng ta, nếu bị bệnh, thì mọi thứ đều sụp đổ.
Lần này Phó Oánh Châu quên mất, nhưng Thanh Đào vẫn nhớ, cho nên nhất định phải choàng áo choàng này cho Phó Oánh Châu.
Đợi đến khi Thanh Đào choàng áo choàng cho Phó Oánh Châu xong, Phó Oánh Châu nhấc chân liền đi, vội vã đến Minh Phong Đường, dọc đường đi, nàng phát hiện đèn đuốc sáng trưng, không ít gia đinh cầm đuốc, chiếu sáng sân viện như ban ngày.
Trận thế này không nhỏ, ước chừng là đã xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Phó Oánh Châu hiểu rõ, thấy trận thế này, cơn bồn chồn bất định trong lòng nàng lại như thủy triều, ầm ầm rút lui, tâm trạng bình tĩnh hơn không ít, không khỏi mím môi, bước nhanh hơn, vào Minh Phong Đường.
Bước chân vào Minh Phong Đường, chỉ thấy Chu Quang Mậu thở ra hơi trắng ngồi trên ghế, xung quanh là nha hoàn nô bộc cầm khăn nóng và trà nóng hầu hạ hắn rửa mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT