Chu lão phu nhân và Chu Quang Nhu nhìn thấy, đều lộ vẻ hài lòng. Thấy chữ như thấy người, chữ của ngoại tôn nữ đẹp như vậy, trong lòng Chu lão phu nhân tất nhiên vô cùng tự hào.
Xem ra lời đồn bên ngoài không phải là sự thật, cái gì mà không học thức, nhà nào không học thức mà có thể viết được chữ đẹp như vậy?
Ngoại tôn nữ hiện tại ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh lanh lợi, thật sự không có chỗ nào không tốt. Trả về Phó phủ, chịu khổ chịu nạn, không bằng để bên cạnh mình. Mặc dù ít đi sự tôn quý và thể diện, nhưng ăn mặc không lo, còn có người thương, dù sao cũng tốt hơn là ở trong hang ổ của sói hổ, ít nhất còn có thể sống, có sự quan tâm và yêu thương của người thân, sẽ không có ai vô cớ muốn đối xử tệ với nàng.
Chu lão phu nhân suy nghĩ vài vòng, đã quyết định sẽ giữ Phó Oánh Châu lại thêm một thời gian nữa.
Có thể giữ thêm một ngày thì giữ thêm một ngày.
Rất nhanh, Phó Oánh Châu đã viết xong thư, bỏ vào phong thư, đóng dấu, bảo người nhanh chóng mang đến Hầu phủ.
Phó Oánh Châu ngồi cạnh Chu lão phu nhân, tay bị Chu lão phu nhân nắm lấy, nàng thuận thế nắm ngược lại tay Chu lão phu nhân, nói: “Ngoại bà, đưa tay ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT