Phó phủ kia vậy mà không có lấy một người thật lòng toàn tâm toàn ý, không hỏi lý do mà bảo vệ ngoại tôn của ông sao?! Ngoại tôn của ông cũng là huyết mạch của Phó gia bọn họ mà!
Chu lão gia tử bỗng hối hận.
Hóa ra chuyện ông có chút oán hận ngoại tôn nữ này trước đây——bị đuổi ra khỏi cửa trước mặt mọi người các kiểu, trước chuyện sống chết to lớn như vậy, trong nháy mắt liền trở nên không đáng nhắc đến.
Ông trách bản thân mình, nếu không phải ông cố chấp, không nhận ngoại tôn, tức giận với một hài tử mười mấy tuổi, thì mấy năm nay Phó Oánh Châu cũng sẽ không sống khổ sở như vậy ở Phó phủ.
Sẽ không đến mức có nỗi khổ mà không nơi giãi bày, càng sẽ không đến mức suýt không qua khỏi mùa đông năm ngoái.
Nghĩ đến ngoại tôn nữ có thể chết vào mùa đông năm ngoái, tâm trạng tự trách của Chu lão gia tử dâng cao, nhìn Phó Oánh Châu, giọng run run hỏi: “Ngươi có oán ngoại công không?”
Phó Oánh Châu không lắc đầu, cũng không gật đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play