Nhưng bức tranh mừng thọ mà Phó Oánh Châu tự tay thêu này, lại thực sự khiến ông kích động.
Đây là tranh của danh gia thư họa đương triều, tiên sinh Hy Chấn Kỳ! Ông rất thích tranh của vị tiên sinh này.
Ngoại tôn nữ tặng ông món quà này, có thể nói là đã chiều theo sở thích của ông, nhìn là biết đã bỏ tâm tư vào đó.
Nếu như trước đây còn nghi ngờ về việc Phó Oánh Châu nói muốn trở về, thì giờ đây sự nghi ngờ của Chu lão gia cũng bắt đầu tan biến.
Xem ra ngoại tôn nữ trở về, là thật lòng muốn trở về xin lỗi. Nếu không, với tính tình chín trâu kéo không về này của nàng, ai có thể ép nàng ngồi xuống thêu một bức tranh mừng thọ như thế này?
Trên mặt Chu lão gia lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cuối cùng cũng ấm áp, gọi người cất bức tranh này đi cẩn thận, mức độ trân trọng còn hơn cả những đồ vật quý giá lúc nãy, thậm chí còn muốn treo trong phòng ngủ của mình, muốn ngày ngày được nhìn thấy.
Bên dưới, Chu Quang Nhu cũng vô cùng vui mừng, liếc mắt thấy đứa nhi tử bên cạnh mình đang cau có, trong lòng Chu Quang Nhu không khỏi sinh ra vài phần không vui, nhỏ giọng nói với Thẩm Triều Thanh: “Xem ra muội muội ngươi thật sự đã hồi tâm chuyển ý rồi, bức tranh mừng thọ kia, ta nhìn, không mất nửa tháng thì không thể thêu xong.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play