Tiếng lợn kêu, tiếng dê be be, tiếng vịt kêu, tiếng gà cục tác, hòa vào nhau, khiến cho viện vốn lạnh lẽo trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Đây đã không thể dùng một chữ loạn để hình dung được nữa.

Một cái viện của tiểu thư khuê các, cứ thế bị Đào ma ma biến thành chợ bán gia súc buổi sớm, vô cùng náo nhiệt.

Động tĩnh lớn như vậy, Phó Oánh Châu ở trong phòng đã sớm nghe thấy, liền vén rèm, đi ra ngoài. Nhìn thấy cảnh hỗn loạn đầy sân, không khỏi nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, nhưng không nổi giận, mà nhìn về phía Đào ma ma, chờ bà ta nói trước.

Trên mặt Đào ma ma cười tươi như hoa, tuy không thấy được dáng vẻ tức giận của Phó Oánh Châu như dự đoán, trong lòng có chút thất vọng, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, bà ta cũng không vội.

Bà ta cầm roi quất dê trên tay, vẻ mặt vô tội nói: “Đại cô nương, người xem, đây chính là đồ dùng mà lão phu nhân đã chuyển giao cho người. Người đếm thử xem, lão nô còn phải về báo cáo.”

Những gia súc này, bà ta không thể không đưa cho Phó Oánh Châu, nhưng trong lòng bà ta nghẹn một cục tức, không chọc tức Phó Oánh Châu một chút, bà ta không thể thoải mái được.

Vì vậy, bà ta dùng cách khó chịu nhất để đưa chúng đến.

Nhưng Phó Oánh Châu cũng không thể nói gì với bà ta, những thứ này đều là do chính nàng muốn.

Bà ta muốn xem Phó Oánh Châu có thể làm gì mình.

Thanh Đào là người thẳng tính, nhìn thấy gia súc hỗn loạn thành một đoàn, chút dịu dàng với Đào ma ma hôm qua đã sớm biến mất.

Biết trước Đào ma ma vô liêm sỉ như vậy, nàng ta đã không cười tươi như vậy với bà ta rồi.

Thanh Đào tức giận, lập tức khạc một ngụm nước bọt, mắng: “Đào ma ma, ngươi có phải cố tình chọc tức cô nương nhà ta không? Cô nương nhà ta là tiểu thư khuê các, ngươi muốn nàng nuôi lợn cho ngươi sao?”

Đào ma ma cười giả lả: “Lão nô nào dám?”

“Chỉ là hôm qua Thanh Đào cô nương, lúc thì nói lão nô muốn biển thủ đồ dùng của đại cô nương, lúc thì nói lão nô muốn tham gà vịt cá thịt. Nếu như đàn gia súc này có vấn đề gì, lão nô có mười cái miệng cũng không nói rõ được. Không còn cách nào khác, chỉ có thể mời đại cô nương đích thân đến kiểm tra, lão nô mới có thể báo cáo.”

Trong mắt Đào ma ma tràn đầy ý cười, giọng điệu có thể gọi là âm dương quái khí.

Bà ta không phải là loại người đánh rơi răng cũng nuốt vào bụng, nếu chịu thiệt thòi, nhất định phải tìm cách lấy lại.

Đại cô nương đừng hòng bắt bà ta ngoan ngoãn giao ra những đồ dùng này.

Những thứ mà Đào ma ma dựa vào bản lĩnh nhét vào túi tiền của mình, đừng hòng bắt bà ta dễ dàng giao ra. Phó Oánh Châu không trị được những con gà vịt trâu bò này, đến lúc đó vẫn phải đưa về bếp, do bà ta quản lý.

Thanh Đào vô cùng tức giận, cãi nhau không phải sở trường của nàng ta, nên nàng ta đã bắt đầu xắn tay áo.

Phó Oánh Châu ở bên cạnh lặng lẽ đưa tay giữ chặt Thanh Đào, không để nàng ta có hành động gì.

Đừng thấy Thanh Đào đối mặt với Đào ma ma thì hung hăng như một chú sư tử nhỏ, nhưng khi đối mặt với Phó Oánh Châu lại rất ngoan ngoãn, bị Phó Oánh Châu ngăn cản, không nói hai lời, lập tức im lặng, không nói nữa.

Ánh mắt Phó Oánh Châu lướt qua đàn gia súc trong sân.

“Đã đếm rồi, vừa đủ số.” Nàng khẽ gật đầu, không thấy chút nóng giận nào, ngược lại còn cười nói: “Đào ma ma vất vả rồi, chỗ ta chật hẹp, không mời ngươi ngồi xuống được.”

Đào ma ma cười khẩy vài tiếng, nhìn Phó Oánh Châu đầy ẩn ý, sau đó tức giận bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play