Hôm nay, nghe quận chúa Đan Ninh nhắc đến một nhân vật trẻ tuổi và thông minh nữa, trong lòng Hoa chưởng quầy cảm thấy không lành, chỉ nghĩ đến quận chúa Đan Ninh nói rằng đối phương kinh nghiệm không đủ, trong lòng mới có chút yên tâm.
Mặc dù bản lĩnh của hắn không được thể hiện rõ ràng trên sổ sách, nhưng làm chưởng quầy nhiều năm như vậy, hắn đã luyện được sự khôn ngoan trong giao tiếp, kinh nghiệm tích lũy được và mối quan hệ với khách hàng đều không phải là một tên nhóc con có thể so sánh được.
Hắn ăn muối còn nhiều hơn thằng nhóc kia ăn gạo, vốn liếng kinh nghiệm lắng đọng qua năm tháng này không phải là một hài tử miệng còn hôi sữa có thể so sánh được. Đôi khi, quá già cũng là một loại vốn liếng. Người trẻ tuổi chỉ có thể chạy theo sau mông hắn, không thể làm nên chuyện gì lớn.
Hoa chưởng quầy trong lòng tự khuyên mình một hồi, mới không hoảng hốt nữa. Nghĩ lại quận chúa Đan Ninh tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng từ nhỏ được ăn sung mặc sướng, không chịu khổ bao giờ, nhãn lực nhìn người chưa chắc đã có mấy phần. Chỉ sợ là giới thiệu một kẻ nịnh nọt vô dụng đến, Phó Oánh Châu còn phải đau đầu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hoa chưởng quầy mới hoàn toàn yên ổn.
Nghĩ rằng không còn chuyện gì khác, hắn vội vàng cáo từ lui xuống.
Các chưởng quầy khác thấy Hoa chưởng quầy mưu mô nhất cũng không làm nên trò trống gì, tất nhiên cũng quay đầu, không làm yêu, theo đó rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play