Nghe nói thịt kho tàu ở đó thơm ngon, hầm rất ngấm và mềm, đến mức vào miệng liền tan, nhưng không ngấy, ăn không ngán, ngược lại còn rất đưa cơm.
Còn món ngỗng Vân Lâm của họ cũng là món ăn nổi tiếng, những người đã từng đến đều nói ngon, Phó Oánh Châu chưa từng nếm thử, cũng không biết nên miêu tả thế nào.
Còn những món điểm tâm và món ăn khác, món nào cũng có nguyên liệu gia truyền, những nơi khác không dễ gì ăn được. Người bình thường muốn đi ăn một bữa, còn phải đặt chỗ trước, cũng chỉ có thân phận như quận chúa Đan Ninh có thể ngang dọc ở kinh thành, mới có thể nói mở tiệc là mở tiệc, bày tiệc là bày tiệc.
Phó Oánh Châu nghĩ đến Tụy Tiên Lâu, đứng dậy cũng không tính là khó khăn, mơ mơ màng màng, tự mình đứng dậy.
Thời tiết bây giờ nóng nực, Phó Oánh Châu mặc một chiếc áo lót bằng lụa mỏng, có thể thấy làn da lộ ra một chút màu hồng nhạt, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, màu sắc vừa ẩn vừa hiện lại tươi tốt, giống như một nụ hoa sắp nở trên cành.
Những ngày xuyên vào sách sắp được nửa năm, cơ thể này đang trong thời kỳ phát triển, sau khi Phó Oánh Châu ăn ngon uống tốt để chăm sóc bản thân, cơ thể bắt đầu phát triển điên cuồng. Từ đầu năm đến giờ, nàng đã cao lên không ít, ăn bao nhiêu cũng không thấy béo, thân hình vươn lên như mầm cây, trông càng thêm yểu điệu thướt tha, uyển chuyển.
Thanh Đào và Tử Bồ Đào lấy chiếc váy vừa may xong vào mùa hè ra ướm lên người Phó Oánh Châu, thấy nàng duỗi tứ chi, không khỏi nói: “Chiếc áo này vừa mới may xong, sợ là mặc được vài lần, quần áo của cô nương lại phải đổi mới rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT