Cao Quế Hoa có ý tốt như vậy, Phó Oánh Châu cũng không từ chối, nhận lấy đôi đũa mà đối phương đưa tới, kẹp một chiếc bánh thanh đoàn.
Bánh thanh đoàn mới hấp xong còn bốc hơi nóng, Phó Oánh Châu đợi nguội bớt, cắn một miếng nhỏ, tiếp đó liền cắn một miếng thật to.
Chiếc bánh thanh đoàn này là nhân đậu đỏ, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, không chỉ có mùi thơm của ngải cứu và vị ngọt dẻo của gạo nếp, mà còn có vị ngọt của đậu đỏ trong nhân bánh.
Vị ngọt này không phải là vị của đường hóa học, cũng không phải là vị ngọt của đường mía thường dùng sau này, mà là vị ngọt thơm tự nhiên từ tinh bột của chính thức ăn phân giải ra.
Phó Oánh Châu ăn một miếng, liền thích mê.
Lại cầm một chiếc bánh thanh đoàn, cho vào miệng cắn, lần này bánh thanh đoàn là nhân mặn, gói nhân măng xuân, vô cùng tươi ngon, ăn vào trong miệng, như thể đem cả mùa xuân ngậm trong miệng, khiến Phó Oánh Châu ăn vô cùng thỏa mãn.
Mùa xuân đến, nhà nông có tục lệ hái rau, tức là ra ngoài đồng tìm một số loại cỏ dại rau dại theo mùa, về làm một số món ăn ngon, như vậy mới không phụ ơn đất trời hồi xuân. Hầu phủ mỗi khi đến một mùa, đồ ăn cũng phải theo kịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play