Nói đến đây, Trần thị nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng lão thái bà cũng không dễ đối phó, vừa mở miệng đã đòi lại những cửa hàng của đứa chết sớm kia, chuyện này ta còn phải thương lượng với ngươi, xem làm thế nào để giữ lại những cửa hàng đó.”
Phó Minh Châu nghe xong, lại nhíu mày suy nghĩ rất lâu.
Sau đó, nàng ta đau đớn kêu lớn: “Mẫu thân! Người nói là, người đi một chuyến đến Mộc Tê Đường, không những không cầu xin được cho nhi nữ, mà còn phải đưa cửa hàng cho Phó Oánh Châu sao?!”
Đến lúc này, đầu óc của người trẻ tuổi vẫn linh hoạt hơn một chút, nếu không thì suýt nữa bị Trần thị dẫn đi sai hướng.
Rõ ràng là việc cấp bách nhất, là phải giải quyết chuyện đến trang viên trước. Nhưng Trần thị lại hay lắm, đi một chuyến đến Mộc Tê Đường, không những không gỡ được thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu Phó Minh Châu, ngược lại còn bị dẫn vào hố, ngay cả quyền quản gia vụ cũng sắp mất!
Đây là cách ứng biến gì chứ, đây gọi là thông minh bị thông minh hại!
Trần thị ngẩn người hồi lâu, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể đối mặt với câu hỏi của nhi nữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play