Nàng miệng ăn, mắt nhìn, đôi mắt cong cong mang theo ý cười, dáng vẻ hưởng thụ vô cùng, nào có chút bối rối xấu hổ khi bị người ta hắt hủi, ngược lại còn tự đắc vui vẻ.
Quận chúa Đan Ninh nhất thời quên mất ý định ban đầu của mình, theo bản năng đưa tay về phía trước, lấy trong đĩa một miếng điểm tâm giống với miếng Phó Oánh Châu đã ăn, miếng điểm tâm này làm nhỏ nhắn, chiều rộng chỉ khoảng hai ngón tay, cắn một miếng, ngọt lịm.
Quận chúa Đan Ninh lập tức đặt điểm tâm xuống, miếng đã cắn đành phải nuốt xuống. Miếng điểm tâm này cho quá nhiều đường, vị sữa quá nồng, vị ngọt quá đậm, vị ngọt không tan trên đầu lưỡi, căn bản ăn không hề thoải mái dễ chịu như khi Phó Oánh Châu ăn.
Lạ thật, chẳng lẽ hai người họ ăn điểm tâm khác nhau sao?
Cảm nhận được ánh mắt của quận chúa Đan Ninh, Phó Oánh Châu quay đầu nhìn lại, thấy trong đĩa trước mặt quận chúa Đan Ninh có một miếng điểm tâm đã cắn một miếng rồi đặt xuống, Phó Oánh Châu nói: “Bánh đậu đỏ bạch ngọc này cho nhiều sữa, vị ngọt quá đậm, ngươi đừng ăn nhiều quá, đừng làm hỏng khẩu vị lát nữa ăn cơm.”
Cái gọi là bánh đậu đỏ bạch ngọc, chỉ là bánh trắng nhân đậu đỏ mà thôi.
Phó Oánh Châu tiếp tục nói: “Vừa rồi ta uống hết hai chén trà thanh, trong miệng hơi đắng, một miếng bánh đậu đỏ bạch ngọc, vừa vặn có thể trung hòa vị đắng trong miệng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play