Chỉ nói là đắc tội với quận chúa, không nói đến bản thân mình.
Quận chúa Đan Ninh cười khúc khích: “Ngươi cũng không tức giận sao?”
Phó Oánh Châu độ lượng, lại nói bằng giọng dịu dàng: “Đây là chuyện gì chứ, làm tỷ tỷ đương nhiên phải nhường nhịn muội muội. Nếu như ở Hầu phủ, muội muội gây ra họa gì, ta là tỷ tỷ đều có thể chịu phạt thay muội muội.”
Đây là chuyện cũ thời thơ ấu của Phó Oánh Châu và Phó Minh Châu.
Lúc đó, Trần thị bề ngoài thì đối xử tốt với Phó Oánh Châu, Phó Oánh Châu cũng đối xử rất tốt với muội muội của mình, khi Phó Minh Châu phạm lỗi sợ hãi, nàng đã chủ động nhận lỗi.
Phó Oánh Châu nhỏ tuổi nghĩ rằng, dù sao nàng cũng thường xuyên phạm lỗi, chấy nhiều không sợ cắn, thêm một lỗi nữa cũng chẳng sao, nên đã giúp muội muội nhỏ tuổi gánh chịu không ít lỗi lầm.
Vì vậy, hình tượng nàng không chịu sự quản giáo từ nhỏ càng đi sâu vào lòng người, ngược lại Phó Minh Châu lại trở thành hình mẫu khuê nữ chưa từng phạm lỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT