Vào ngày mở tiệc ngắm hoa, Tiết Tam tìm đến mấy người bạn trong học viện đi cùng để có thể thuận tiện trà trộn vào Lâm phủ.
Lâm phủ là một phú thương, có nhiều mối quan hệ làm ăn, thậm chí còn có vài vị quan chức, nhưng lần này lại tổ chức lỏng lẻo, ca ca của Lâm Tử Tu có mời một bằng hữu trong học viện, những người khác nếu như có chút quen biết đều có thể được theo vào. Dù sao thì Lâm Tử Tu của Lâm phủ cũng đã đính hôn, Lâm mẫu có ý định cho Lâm Chiêu xem mắt, Lâm Chiêu cũng chỉ là một thứ tử, dù người đến dự tiệc có quyền thế đi nữa cũng sẽ không lấy một tên thứ tử vào cửa làm chính thất.
Cho nên muốn xem mắt, cũng chỉ có thể tìm người có gia cảnh bình thường, hoặc tương đối có của cải, nhiều thân nhân.
Dĩ nhiên những người có gia thế cao cũng không ít, dù sao Lâm mẫu cũng phải lựa chọn cho Lâm Chiêu, những phu nhân nhà khác cũng muốn chọn người cho con cái trong nhà mình, tầng lớp khác nhau thì lựa chọn khác nhau, Lâm phủ cũng không phải thế lực có thể khiến mọi người phải tâng bốc.
Mà vì vậy nên Tiết Tam mới có thể trà trộn vào trong, chính hắn cũng là một người đọc sách.
Ở sân sau Lâm phủ.
Lâm mẫu lôi kéo tay Lâm Chiêu một cách thân thiết nói vài lời với y: "Hôm nay là tiệc ngắm hoa do dì vì con mà chuẩn bị, con cũng đã đến tuổi gả đi, chờ một lát nữa nếu có yêu thích ai thì quay đầu lại tìm dì nói một chút, dì liền làm chủ cho con." Mẹ đẻ của Lâm Chiêu là Liễu di nương, bà là một biểu muội bà con xa nhà Lâm mẫu, vì để giảm bớt cảnh giác của Lâm mẫu với thứ tử nên từ lúc nhỏ Lâm Chiêu được Liễu di nương kêu y gọi Lâm mẫu là dì.
Lâm Chiêu thừa biết mục đích đằng sau tiệc này, trên mặt y không lộ ra nửa điểm bất mãn, ôm lấy cánh tay Lâm mẫu mà làm nũng: "Con biết ngay là dì không thích con ở nhà nên mới muốn nhanh chóng gả con đi xa, con không muốn mà, con chỉ muốn ở trong nhà bầu bạn bên cạnh dì."
Y từ nhỏ đã thân thiết cùng Lâm mẫu , nói như vậy cũng không có gì là không thích hợp.
Lâm mẫu bị y chọc cho cao hứng cười không ngừng, đang muốn nói thêm gì đó liền thấy được con trai đang đứng bên cạnh dùng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, nàng liền nhớ đến những chuyện con trai nói với mình. Trong đầu nàng trong phút chốc nghĩ đến việc Lâm Chiêu từng nói thích người thư sinh như anh rể, muốn người tài giỏi và học thức. Đây không phải lần đầu nàng giúp Lâm Chiêu tìm mối hôn sự, Lâm Chiêu ngoài mặt không từ chối gì nhưng kết quả cuối cùng đều là không thích ai.
Dù cho là gia thế tốt, phẩm hạnh không tồi, xem như là mối hôn phối tốt, Lâm Chiêu cũng như cũ mà không đáp ứng.
Bà không khỏi có chút hoài nghi, nhưng chỉ trong nháy mắt liền buông xuống hoài nghi, Lâm Chiêu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chính bà nhìn nó trưởng thành, làm sao có thể là người như Tử Tu nói được.
Lâm Tử Tu thấy Lâm mẫu như vậy liền có chút phiền muộn, liền biết mẹ hắn sẽ không dễ dàng tin lời mình. Từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn đối với Lâm Chiêu quá tốt, tốt đến mức hắn cảm thấy Lâm Chiêu mới là con ruột của bà, nhưng cũng không quan trọng, hắn sẽ khiến cho mọi người nhận ra được bộ mặt thật của Lâm Chiêu.
Là chủ tổ chức tiệc hoa, Lâm mẫu không thể nào luôn ở phía sân sau mà không ra tiếp đãi khách khứa, bà cùng Lâm Chiêu và Lâm Tử Tu nói chuyện chốc lát liền đưa hai người cùng ra ngoài tiếp đón khách khứa.
Mà Trình Tấn đương nhiên cũng đã tới tham gia tiệc ngắm hoa này.
Hắn sợ sẽ có biến cố gì đó, nếu không tự mình quan sát thì sẽ không yên tâm. Còn nữa, ngày hôm nay có cơ hội gặp nhau, nếu như hắn không tới, Lâm Chiêu sẽ làm ầm ĩ với hắn. Lâu rồi không gặp, hắn rất muốn được gặp Lâm Chiêu.
Tiến vào Lâm phủ, cũng không thể trực tiếp đi gặp Lâm Chiêu, cho dù là tiệc kết thân cũng không thể tùy tiện tiếp xúc với nhau. Nam tử ở đây đa phần đều là người trẻ tuổi, được trưởng nam Lâm gia đón tiếp, chính là anh trai của Lâm Tử Tu, hắn là nam tử, không phải là ca nhi. Nữ tử sẽ do Lâm phu nhân tiếp đón, những nữ tử trẻ tuổi đang cùng trưởng bối gặp mặt, sau đó sẽ được cùng nhau đi chơi đùa.
Nói chung, hai bên sẽ tránh tiếp xúc quá gần, sẽ tránh điều hiềm nghi.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có vô tình gặp nhau, nói đôi câu với nhau cũng sẽ không có chuyện gì nhưng cũng không nên quá đường đột.
Hắn vừa mới đến, ca ca của Lâm Tử Tu, Lâm Thiên Hoa liền gọi hắn đến cùng nhau đón tiếp khách khứa. Lâm Thiên Hoa ngày thường đối với hắn không thể nào thiện chí nhưng vì hắn là hôn phu của Lâm Tử Tu cũng sẽ nể mặt hắn. Chỉ có điều hai người cũng không có tiếp xúc nhiều.
Trình Tấn đáp lại một tiếng, những người đến đều là người quen của Lâm Thiên Hoa, hắn ở đây cũng không làm được gì. Mọi người đều biết Lâm công tử gả cho một nông dân nên cũng không muốn có nhiều giao lưu với hắn.
Trình Cẩn không quan tâm gì, thản nhiên ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, nhưng khi nhìn thấy một nam nhân đứng bên phía bên kia hồ đang lén lút ngó nghiêng, ánh mắt đột nhiên ngừng lại. Bóng lưng này nhìn có chút quen. Hắn vỗ vỗ vai anh vợ hỏi: "Đại ca, huynh có biết người kia là ai không?"
Lâm Thiên Hoa nhìn sang một chút liền nói: "Hẳn là Tiết Tam cùng học viện."
Nói xong hắn có chút không xác định, hướng về phía đồng học hỏi một chút, liền nhận được câu khẳng định: "Đúng rồi, hắn chính là Tiết Tam."
"Hắn nói muốn nhìn xem bộ dạng của nhà giàu như thế nào, muốn được mở mang kiến thức, liền cùng đi theo đến đây."
Tiết Tam?
Trình Tấn hơi nghi hoặc.
Ở trong thế giới này, đây chính là người được hắn cùng Lâm Chiêu tìm đến để cứu Lâm Tử Tu bị rơi xuống nước, muốn phá hủy đi danh tiếng trong trắng của Lâm Tử Tu, nhưng người này sao lại ở đây?
Chỉ là đơn thuần mở mang tầm mắt hay là.. có người sai khiến?
Chẳng lẽ sau khi hồi phủ Lâm Chiêu vẫn không nhịn được mà muốn hãm hại Lâm Tử Tu, tìm tới người này?
Hắn nhíu mày lại, cho dù là như thế nào, tên Tiết Tam này cũng là người không tốt, phải phòng bị, hắn cười cười đề nghị với Lâm Thiên Hoa: "Không bằng chúng ta sang bờ hồ bên kia xem chút đi, bên kia phong cảnh cũng không tồi."
Lâm Thiên Hoa không có phản đối gì, muốn tản bộ ngắm nhìn phủ một chút: "Được."
Đoàn người đi đến bên sông, Trình Tấn liền đứng cách Tiết Tam không xa mà quan sát, Tiết Tam thấy đám người càng đến gần có chút sợ khi làm chuyện xấu, mà cũng không thể bảo người ta rời đi, đành thôi.
Trong không khí dần dần vang lên âm thanh của nữ tử và ca nhi, Trình Tấn nhìn sang muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Chiêu, mà quanh hòn non bộ nhiều loại cây cối, tầm mắt bị che chắn, cũng không tìm thấy được người mình cần tìm.
Ở một nơi khác ở hòn non bộ, Lâm Tử Tu luôn đi theo bên cạnh Lâm Chiêu, hắn đề phòng Lâm Chiêu ra tay với mình, muốn lúc Lâm Chiêu đụng mình sẽ né tránh để y tự mình rơi xuống nước.
Nhưng vẫn không thấy Lâm Chiêu có động tĩnh gì.
Hắn đợi một hồi lâu, mắt thấy Lâm Chiêu muốn cùng người rời khỏi bờ hồ, rời khỏi cái bẫy này, nếu không có va chạm liền sẽ không có cơ hội, hắn cụp mắt, khẽ cắn răng, cuối cùng quyết định tự mình ra tay. Tuy rằng không biết Lâm Chiêu sẽ giở trò quỷ gì, nhưng ở kiếp trước Lâm Chiêu đụng hắn thực sự không thể là giả được.
Hắn cùng một tiểu muội cười nói, sau đó làm bộ đụng phải một hòn đá làm đau chân, sợ hãi a lên một tiếng đụng vào một người.
Người kia va vào người Lâm Chiêu, làm y không khống chế được lảo đảo người về phía sau, mà phía sau chính là hồ nước, diện tích khá rộng, đáy hồ cũng sâu.
Mục tiêu của Lâm Tử Tu chỉ là Lâm Chiêu đương nhiên sẽ không vạ lây cho người vô tội, lại nói người kia là gia quyến nhà Huyện lệnh, nếu như thật sự bị hắn đụng vào mà rơi xuống nước, vạn nhất Tiết Tam xảy ra sai sót thì chính bản thân hắn sẽ cũng nhà Huyện lệnh kết thù. Vì thế hắn liền duỗi tay nắm lấy cô nương chuẩn bị ngã kia, sau đó dùng sức đưa cô nương kia kéo lại, nhưng không ngờ hắn lại cùng Lâm Chiêu rơi vào trong hồ.
Lâm Chiêu đã được Trình Tấn nhắc nhở, đặt lực chú ý lên người Lâm Tử Tu, sau hôm đó, qua nhiên phát hiện Lâm Tử Tu đối đãi với y không còn thân thiết như trước.
Cho nên khi bị đụng, phản ứng đầu tiên của y không phải là đưa tay về phía cô nương để thế chỗ mình mà là cật lực khống chế thân thể giơ tay nắm lấy Lâm Tử Tu.
Bất luận chuyện gì xảy ra, không thể chỉ một mình mình chịu xui xẻo.
Hai người cùng rơi xuống nước, gây ra động tĩnh rất lớn, bên bờ nữ tử hét ầm lên: "Aaaaaa!"
"Có người rơi xuống nước, có người rơi xuống nước."
"Người đâu mau tới đây."
"Nhanh chóng cứu người."
Lâm Tử Tu cùng Lâm Chiêu đều không biết bơi, hai người trong hồ nước giãy giữa. Lâm Chiêu một bên giãy giữa, một bên nắm chặt lấy Lâm Tử Tư. Y bị Lâm Tử Tu đẩy xuống nước, là người đa nghi, y liền biết loại chuyện rơi xuống nước này tuyệt đối không đơn giản, Lâm Tử Tu đây là muốn hãm hại mình.
Bản thân Lâm Chiêu là một người ác độc, đối với người khác tàn nhẫn, với bản thân mình cũng tàn nhẫn. Không quan tâm sự tình ra sao, y tuyệt đối không cho phép Lâm Tử Tu được cứu lên bờ trước mình.
Lỡ như vạn nhất mưu tính này của Lâm Tử Tu giống với kế hoạch lúc trước của y, cũng sẽ tìm nam nhân đến phá hủy danh tiếng của y, vậy thời điểm nam nhân kia xuất hiện, y sẽ nhét Lâm Tử Tu vào ngực đối phương, hoặc ít nhất cũng phải kéo theo Lâm Tử Tu cùng nhau chìm xuống.
Trên bờ nhất thời một mảng hỗn loạn, ở thời đại này, ít có người nào giỏi bơi lội.
Coi như là nam hài tử lúc còn bé yêu thích vọc nước đánh trận giả bên bờ sông, cũng không có nghĩa là sẽ biết bơi. Thêm nữa, hạ nhân ở Lâm phủ đa phần đều sống ở trong một thị trấn nhỏ, không thể so với những người lớn lên ở thôn quê, ít nhất gần mỗi thôn đều có con sông.
Mà trong này, nữ tử hay ca nhi có thể biết bơi lại càng hiếm, dù sao khi học bơi lội nhất định sẽ phải cởi ngoại y, hoặc y phục mỏng, lại không có nơi tập riêng, không thích hợp cho việc học bơi.
Lúc này, xung quanh chỉ toàn là nha hoàn, không có gã sai vặt.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, càng không có ai xuống nước.
Nghe được động tĩnh huyên náo phía bên kia, Tiết Tam trong nháy mắt liền biết thời cơ đã đến, lập tức hướng đến hồ nảy xuống cứu người, thời điểm ở trong nước hắn sẽ đem quần áo người kia giật nhẹ, sau đó ôm vào, không lo gia đình kia sẽ không công nhận mình.
Trình Tấn nắm cổ Tiết Tam kéo người đến trước mặt Lâm Thiên Hoa: " Làm phiền đại ca coi chừng người này, ta trước tiên đến cứu... Tử Tu."
Hắn thiếu chút nữa bật thốt nói ra tên Lâm Chiêu, dù sao hiện tại hắn vẫn còn là vị hôn phu của Lâm Tử Tu.
"Được." Lâm Thiên Hoa cũng sốt ruột, nhưng hắn có gấp cũng vô dụng, hắn không biết bơi, lúc này nghe được lời của Trình Tấn cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt lấy Tiết Tam, tranh thủ để Trình Tấn đi cứu người.
Sau khi Trình Tấn quay người đi, hắn đã biết Tiết Tam muốn làm gì, hắn chính là lớn lên trong gia đình giàu có, những chuyện đen tối này đều có biết đến, im lặng một chút liền có thể đoán được chuyện gì, ngay lập tức cả mặt hắn liền lạnh xuống, càng canh chừng chặt chẽ Tiết Tam.