Trình Tấn vừa mở mắt, nhìn thấy trần nhà cũ nát, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Hắn sống lại?

Hắn thật sự quay về thời niên thiếu?

Những thứ trong nhà, cả cơ thể của hắn, nhìn qua đều giống hệt như lúc trước.

Thế nhưng trong đầu hắn còn có một phần ký ức khác về thời niên thiếu của " hắn ", những ký ức này vô cùng kỳ lạ.

Bản thân Trình Tấn, trước khi sống lại kỳ thực có một cuộc sống không tệ, hắn không phải là người thích tranh đoạt, chỉ là tình cờ có chút vốn liếng, có vài ba người bạn tốt, hoàng đế cũng rất thích hắn, cho nên cuộc sống của hắn khá suôn sẻ. Chỉ là lúc được thăng quan lên chức thượng thư hắn chợt phát hiện thời gian lại tua ngược cực kỳ nhanh chóng, mọi thứ xung quanh bao gồm cả hắn đều bị ngưng đọng.

Hắn chỉ có thể nhìn thời gian quay trở lại.

Và sau đó, hằn nằm trong căn phòng hắn sống khi còn trẻ, trong đầu lại hiện lên một phần ký ức khác, những ký ức trong mười chín năm của cơ thể hắn. Giống hệt như những ký ức ban đầu của hắn, nhưng có lẽ vì sống lại, quan sát giống như người ngoài cuộc, hắn lại càng hiểu rõ mình hơn trước kia, nhưng hắn lại phát hiện trong phần ký ức này có gì đó không đúng.

Mới mười ngày trước, cuộc sống của hắn đã xảy ra một ít biến đổi, ví dụ như phòng của hắn lại có nhiều hơn một số vật phẩm quý giá, giấy, bút mực đều tốt hơn trước kia, quần áo cũng giống đồ của gia đình giàu có.

Mà Trình Tấn chắc chắn một trăm phần trăm, ở độ tuổi này hắn tuyệt đối chưa sử dụng những thứ này, hơn nữa trong trí nhớ của hắn, nhiều năm hắn đã không dùng những món đồ đó.

Những thứ này giống như bỗng dưng xuất hiện.

Nhưng điều kỳ lạ, hắn lại không cảm thấy gì là không đúng khi hắn trẻ lại.

Trong ký ức của hắn không chỉ có phần của mười chín năm, hắn thấy bản thân còn biết rất nhiều thứ, giống như đến từ thời không khác. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra những chuyện tiếp theo hắn sẽ gặp những phải, những chuyện này lại khác hẳn với những gì mà hắn đã từng trải qua.

Từ những gì bên trong ký ức này, hắn biết được mình vốn là vai chính công của một quyển sách. Nhưng chuyện này không quan trọng, bởi vì quyển sách này là câu chuyện pháo hôi trọng sinh nghịch tập, hắn chỉ được xem là nhân vật chính công ban đầu, pháo hôi trọng sinh này mới là nhân vật chính thật sự. Hắn sẽ không ngừng bị pháo hôi nghịch tập vả mặt, nhà tan cửa nát, vượt qua quảng đời còn lại trong sự hối hận vô tận, cuối cùng chết một cách thảm hại.

Tại triều đại mà Trình Tấn sống, giới tính được chia thành ba loại : nam, nữ và ca nhi.

Trong đó nữ tử cùng ca nhi đều có thể mang thai sinh con và lập gia đình.

Mà trong cuốn sách nghịch tập này, vai chính là một vị ca nhi, nhi tử của thương gia Lâm Tử Tu giàu có trên trấn, lúc nhỏ vì cha Lâm được cha Trình cứu cho nên Lâm Tử Tu từ nhỏ đã đính hôn với nhi tử nông gia Trình Tấn. Nhưng Trình Tấn lại là một kẻ cặn bã, thỉnh thoảng nhận quần áo cùng tiền bạc mà mẹ vợ đưa đến nhưng lại nhìn trúng thứ đệ trong nhà Lâm Tử Tu.

Yêu nhau cũng thôi, nhưng cặn bã và thứ đệ không dám nói chuyện này cho cha Lâm, dù sao yêu em trai của vị hôn thê nói ra ngoài thất lại hoang đường. Bản thân cha Lâm cũng tương đối chính trực, những năm qua mẹ Lâm đối với Trình gia ra sao là chuyện rõ như ban ngày, Lâm Tử Tu cũng rất yêu thích vị hôn phu, nếu thật sự mà nói, chuyện của hai người cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Vì vậy tra nam Trình Tấn cùng thứ đệ bắt đầu tính kế hủy đi sự trong sạch của Lâm Tử Tu, khiến cho y không thể gả đi. Chờ khi Lâm Tử Tu không còn trong sạch, thứ đệ liền thuận lý thành chương đưa ra đề nghị để mình gả thay cho huynh trưởng.

Lâm Tử Tu lại vô tình thoát khỏi âm mưu này, vì vậy Trình Tấn bất đắt dĩ phải cưới Lâm Tử Tu, sau đó đem thứ đệ để trong lòng, trở thành ánh trăng sáng.

Mười mấy năm sau, vị hôn phu của thứ đệ qua đời, cha Lâm cũng mất, mẹ Lâm bệnh nặng không xuống nổi giường, Trình Tấn lại trở thành quan lớn, thứ đệ quay lại bắt đầu thông đồng cùng Trình Tấn, hai người liên thủ hại chết mẹ Lâm cùng Lâm Tử Tu.

Sau đó, quyển sách này chính thức bắt đầu Lâm Tử Tu trọng sinh, biết mình chỉ là vật hi sinh trong chuyện tình giữa Trình Tấn cùng thứ đệ, y cười lạnh một tiếng, một lòng quyết tâm muốn trả thù bọn họ, đem hết thảy cừu hận trả lại cho họ gấp bội.

Sau khi Trình Tấn xem xong ký ức chỉ cảm thấy ngây ngốc, hết thảy những chuyện này hoàn toàn khác so với những gì hắn biết. Hơn nữa hắn cùng với thứ đệ dù gì cũng là nam chính thụ, nam chính công ban đầu, nhân phẩm thực sự khó nói đến vậy sao? Còn có một số âm mưu quỷ kế mà thứ đệ dùng làm cho Trình Tấn cảm thấy đây là kẻ không có đầu óc.

Quan trong nhất chính là người từ nhỏ đính hôn với hắn trước đến giờ không phải thứ đệ sao?

Hơn nữa, hắn nhớ rõ Lâm Chiêu là con của cha Lâm cùng mẹ Lâm, không phải là thứ tử, còn Lâm Tử Tu mới là thứ tử, lại là người trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, hai người không có tiếp xúc nhiều nên hắn cũng không để ý lắm.

Người vợ cùng hắn kết hôn nhiều năm dường như không còn nữa, cha mẹ cũng giống như không còn làm Trình Tấn có chút hoảng sợ, cũng không thèm nằm trên giường nữa, hắn nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo tử tế.

Hắn phải xác nhận lại thế giới khi hắn sống lại có thật sự có giống với thế giới trong quyển sách đó không?

Vậy cha mẹ có còn là cha mẹ của hắn không? Vợ hắn có còn là vợ của hắn không? Có giống như hắn, thần không biết quỷ không hay xuất hiện thêm phần ký ức khác, hay đã biến thành người hoàn toàn khác?

Vừa mở cửa ra, Trình Tấn liền thấy mẹ hắn đang làm việt ở ruộng rau cách đó không xa, hắn liền kêu lên một tiếng : " Mẹ, con dậy rồi."

Trương thị đem hai nắm rau bỏ vào giỏ, mang giỏ lên lưng.

"Dậy rồi à, hôm nay dậy hơi trễ, trong nhà đã làm cơm xong, chỉ chờ mỗi con, mau đi rửa mặt rồi vào dùng cơm."

Trình Tấn từ nhỏ đã tự giác, hiếm khi dậy trễ, cả nhà vẫn thường cùng nhau ăn cơm, hơn nữa Trình Tấn ở nhà được cha mẹ yêu thích, cho nên trong nhà sẽ đợi hắn cùng ăn.

Nghe giọng nói quen thuộc của Trương thị, Trình Tấn thở phào nhẹ nhõm, đó là mẹ hắn.

Hắn ngoan ngoãn đi rửa mặt, thức ăn trên bàn đã được mẹ cùng hai chị dâu dọn sẵn, chén của hắn được múc đầy cháo, hắn nhanh chóng ngồi xuống ăn.

Đang lúc ăn cơm, cha hắn đột nhiên hỏi: " Lão tam, năm nay con định đi thi đúng không?"

Trình Tấn sửng sốt, hắn cũng không biết bây giờ là năm nào, chỉ nói : "Vâng."

Tuy rằng chuyện hắn thi cử đã là nhiều năm trước, nhưng hắn là người thích đọc sách, vẽ tranh, thỉnh thoảnh gẩy mấy khúc, trí nhớ hắn lại tốt, hắn vẫn còn nhớ một ít.

Chỉ cần nỗ lực chăm chỉ nhất định sẽ thi đậu.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất hiện tại hắn không muốn gia đình mình sử dụng tiền của Lâm Gia, cũng không muốn để họ giống như con đĩa hút máu Lâm gia.

Hắn nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện của gia đình hắn, ở kiếp tước nhà họ Lâm không đối xử với hắn như vậy, hình như trong sách mẹ Lâm cùng Lâm Tử Tu cho người đem đến cho hắn.

Nghe lời này của con trai, đôi mắt Trương thị lập tức sáng lên : "Tần Nhi lần này có nắm chắc không?"

Trình Tấn gật đầu : "Có ạ."

Trương thị lập tức bật cười, lẩm bẩm: "Có thì tốt, có thì tốt, con bây giờ đã mười chín rồi, trong thôn có nhiều người bằng tuổi này đã có con cả rồi, con cũng nên kết hôn. Chờ con thi đậu tú tài, việc kết hôn cũng nên cùng Lâm gia nghị sự."

"Vâng, không vội." Trình Tấn qua loa gật đầu, thầm nghĩ chuyện hôn sự phải nhanh chóng giải quyết, hắn là nam nhân có đã bạn đời, sao có thể cưới người khác.

Về việc thay đổi đối tượng, Trình Tấn chưa bao giờ nghĩ tới.

Tuy là một người cổ đại chân chính, nhưng trong xương Trình Tấn vẫn có chút lãng mạn, không trầm mê sắc đẹp, ngược lại, hắn theo đuổi tình yêu đích thực, hai người cả đời đều có nhau.

Trước khi trọng sinh, hắn cùng Lâm Chiêu có hai đứa con, tuổi tác đều không còn nhỏ, hai người vẫn như trước chìm trong mật ngọt, mỗi ngày tán tỉnh nhau một chút, cuộc sống viên mãn.

Cơm nước xong, Trình Tấn đi dạo một vòng rồi trở về phòng đọc sách, lúc này trường học trong trấn nghỉ hè, ngày mai mới quay trở lại học.

Vừa cầm cuốn sách trên tay được một lúc, thì có tiếng gõ của phòng: "Tam đệ, vị hôn phu của ngươi tới tìm ngươi."

Đây hẳn là giọng nhị tẩu.

Trình Tấn sững sờ, hôn phu?

Lâm Tử Tu?

Trình Tấn mở cửa nhìn thấy Lâm Tử Tu đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng, khác hoàn toàn so với trong ấn tượng của hắn. Anh vợ ngày xưa trở thành bị hôn phu của mình, Trình Tấn có chút lúng túng: "Ngươi... ngươi tìm ta có việc gì không ? "

Trong mắt Lâm Tử Tu lóe lên một tia khinh thường, vị hôn phu này vẫn vậy, giả vờ thanh cao, lãnh đạm với y, mẫu thân đưa tài vật gì hắn cũng nhận cũng không thấy hắn nương tay.

Trình Tấn: "..."

Lâm Tử Tu mặc dù không mở miệng nhưng hắn vẫn nghe được.

Trình Tấn từ nhỏ đã nghe được tiếng lòng người khác, đồng thời có thể hiện hóa một số cảnh tượng, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, hắn không cần sử dụng năng lục này, sau này bước vào quan trường, một lần bất ngờ chứng kiến người vô tội chết oan uổng, mới khiến hắn thay đổi suy nghĩ, hướng về Hình bộ mà phát triển, nếu đã có năng lực này vậy thì nỗ lực trong lĩnh vực này vậy.

Nếu hắn có thể dùng chút sức mọn giúp đỡ những người bị lừa gạt, oan uổng có được cuộc sống mới thì trong lòng hắn sẽ càng vui vẻ hơn.

Nhưng lúc này, đối mặt với kẻ muốn vả mặt mình sau khi sống lại, hắn thật sự tò mò, muốn biết Lâm Tử Tu tới làm gì, cho nên hắn liền mở ra khả năng nghe được tiếng lòng người khác. Mặc dù hắn biết những phát triển về sau nhưng không biết cụ thể từng chuyện.

Lâm Tử Tu đi vào phòng, không chút chậm trễ, đưa tay ra: "Tín vật định tình ta đưa cho ngươi lúc trước đâu rồi? Ta suy nghĩ hồi lâu cảm thấy chúng ta lén lút tặng đồ có chút không tốt, từ nhỏ đã mang cái kia, có chút không quen, cho nên ta muốn lấy nó về."

"Tín vật đính ước?" Trình Tấn mờ mịt lặp lại, tìm trong ký ức mà mình đã tiếp thu.

Sau đó là sự trầm mặc.

Tín vật đính ước mà Lâm Tử Tu nói chính là một viên ngọc châu, nhưng vấn đề là ngọc châu này vốn là tín vật đính ước của hắn và Lâm Chiêu.

Trước khi trọng sinh, Lâm Chiêu từ nhỏ đã mang ngọc châu, cực kỳ yêu thích, sau khi hai người ở bên nhau, Lâm Chiêu liền đưa ngọc châu cho hắn.

Tính toán một chút, kiếp trước anh đã đeo nó hơn mười năm.

Bởi vì biết rõ ký ức thở thiếu thời của mình sau khi trọng sinh bị bóp méo, Trình Tấn chắn chắn ngọc châu này là của Lâm Chiêu, cho nên lúc này anh không có ý định trả lại, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tử Tu rơi xuống cái bàn sau lưng hắn, đồng thời chạy thẳng tới chộp lấy túi hương trên bàn.

Ngọc châu được đặt bên trong túi thơm.

[Lấy được rồi, linh châu.]

Người đọc được những lời này từ nội tâm Lâm Tử Tu, Trình Tấn: ?? Cái gì châu?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play