"Tên phế vật Trình Tấn này, đọc sách nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ. Nếu không phải kiếp trước tại ta đưa linh châu cho Trình Tấn nên mới để cho trên phế vật này khai thông trí tuệ rồi thi đậu khoa cử trở thành quan viên."
"Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để thứ đồ tốt này cho hắn."
Trình Tấn: ?
Hắn thi khoa cử phải dựa vào một viên linh châu? Mặc dù hắn thích chơi đàn vẽ tranh, làm những bài thơ không liên quan gì đến thi cử, nhưng những môn khác cũng vững vàng tăng lên, và hắn luôn đứng đầu trong lớp. Sau này khi trưởng thành, hắn càng thận trọng hơn, đối với khoa cử càng cẩn trọng hơn cho nên mới có thể xuất xắc.
Về việc hắn đến năm mười chín mới lần đầu đi thi, một mặt là triều ta văn phong phát triển mạnh, đi thi liền sợ thứ hạng đạt được sẽ không cao, vả lại trường học của hắn cũng là trường nhất nhì, thời thiếu niên trong lòng hắn cũng có chút kiêu ngạo, cũng không muốn liều lĩnh đi thi mà trở về với thứ hạng thấp khó coi.
Có điều, mười chín tuổi đi thi khoa cử như hắn hình như cũng không quá già nhỉ?
Tại thời gian này khi đi thi, trong lòng hắn đã nắm chắc, không có gì ngạc nhiên khi bản thân có thể thi đỗ với thứ hạng cao.
Không nghĩ tới bởi vì chuyện này mà Lâm Tử Tu lại cho rằng hắn ngu dốt, tuy rằng thế giới đã bị sửa đổi, nhưng hắn có thêm một phần ký ức của nguyên thân, "hắn" học hành cũng coi như không tệ dù không thể so sánh với hắn lúc trước, nhưng tâm lý của "hắn" lại rất yếu, không chịu nổi một chút đả kích.
Cũng đúng thôi, hiện tại hắn đã bị thiết lập thành tên vừa ham hư vinh lại tự ti, vừa thèm muốn tiền tài của Lâm gia nhưng lại cảm thấy người ta đang dùng tiền để ép mình, lòng mang oán hận với hai mẹ con Lâm Tử Tu.
Những người như vậy, tâm lý bất ổn cũng là điều bình thường.
Trong lúc này, Lâm Tử Tu nóng lòng mở túi thơm ra, sau đó sắc mặt thay đổi: "Sao lại không có trong này?"
Kết hợp khuôn mặt tái cùng nội tâm suy diễn đầu đuôi câu chuyện của Lâm Tử Tu, Trình Tấn không hiểu sao lại cảm thấy khá thú vị, suýt chút nữa đã bật cười nhưng hắn có gắng kìm nén.
Hắn có thói quen luôn đem theo hạt châu trong túi thơm, nhưng đây không phải là túi thơm của thê tử làm cho hắn mà là của Lâm Tử Tu làm, mà cái thế giới này vì để làm nổi bật sự đáng ghét của hắn ta với thứ đệ Lâm Chiêu, Lâm Chiêu không chỉ bí mật thông đồng với hắn, còn khắp nơi lén lút so đo với Lâm Tử Tu. Nếu không phải Lâm Tử Tu đưa cho hắn một cái túi, Lâm Chiêu cũng sẽ không bí mật mà đưa cho hắn một cái túi thơm khác, để cho bản thân được vị tỷ phu trân trọng, áp đảo được Lâm Tử Tu, trong lòng y thầm cảm thấy đắc ý.
Sáng nay khi hắn đến đây, thấy túi thơm trên người mình không phải do thê tử làm cho mình, hắn vô thức mở túi lấy hát châu bên trong ra, sau đó lấy túi thơm của Lâm Chiêu nhét hạt châu vào, sau đó cất túi vào trong lồng ngực mình.
Trước khi sống lại, Lâm Chiêu đã mười mấy năm may túi cho hắn, hắn vẫn có thể nhận ra tay nghề của y.
Vốn là hành động này của thứ đệ không đúng, khiến người ta rất chán ghét, nhưng Trình Tấn biết bản thân Lâm Chiêu tốt biết bao nhiêu, cho nên hắn nhớ đến những chuyện âm dương trong này, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Lâm Tử Tu khẩn trương nhìn về phía Trình Tấn : "Hạt châu ta đưa cho ngươi đâu?"
Trình Tấn khống chế lại biểu tình, hơi cúi thấp người, nói: "Tử Tu, ta xin lỗi, hạt châu của ngươi ta luôn đặt bên trong túi thơm, hai ngày trước khi đến nghỉ hè, lúc ta mở túi ra phát hiện nó đã không còn bên trong, có thể là do ta không cẩn thận làm rơi mất, hoặc là người khác trong viện lén giấu đi. Ngươi yên tâm, chờ ngày mai đi học ta liền hỏi lại cho ngươi."
Lâm Tử Tu thiếu chút nữa là không khống chế được biểu tình, hắn biết Trình Tấn ở học viện cũng không dễ dàng gì, người khác thường đùa cợt hắn, lấy đi những thứ quý giá của hắn là chuyện đương nhiên.
Nếu kiếp trước Trình Tấn dùng vật này, như vậy là nhất định có thể tìm trở về.
Hắn không muốn phải chờ đợi quá lâu, sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó, mà việc này cũng không phải hắn nói như thế nào thì là như thế đó, học viện khi nghỉ hè mọi người đều trở về nhà, hắn cũng không thể bắt Trình Tấn đến từng nhà để hỏi. Tạm thời hiện tại hắn cũng không muốn cùng Trình Tấn trở mặt, dù sao hắn cũng không có chứng cứ nói Trình Tấn cùng thứ đệ có tư tình. Nếu trở mặt, Trình Tấn còn có thể cùng cha hắn coi đây là mượn cớ từ hôn, đem tất cả sai lầm này đẩy lên người hắn, ngược lại còn thành toàn cho Trình Tấn cùng thứ đệ của hắn.
Sau đó, cha hắn nói không chừng còn phải bồi thường lớn cho nhà bọn họ, dù sao lúc này thứ đệ ở trước mặt phụ thân đang rất được sủng ái.
Hắn không muốn Trình Tấn chiếm được nhiều thứ tốt như vậy.
Cũng không cần thiết phải vội vã.
Hắn muốn mượn thân phận này để nhục nhã Trình Tấn, nhìn bộ dạng Trình Tấn không thể chịu đựng được phải lấy lòng hắn, nhìn thứ đệ gấp đến nỗi cẩng cả lên lại không thể làm được gì. Những gì bọn họ làm với hắn kiếp trước, hắn đều muốn từng thứ một trả lại gấp bội cho bọn họ.
Không nói tới chuyện này, bây giờ, Lâm Tử Tu suy nghĩ một chút liền nói: " Ngươi đưa tay phải ra để ta xem chút."
Hắn nhớ trong sách có viết, linh châu sau khi nhận chủ thì sẽ để lại dấu ấn, bên trong cổ tay phải Trình Tấn có một dấu ấn nhàn nhạt, hắn cảm giác đã từng thấy ở kiếp trước.
Trình Tấn hiểu ra, trực tiếp đưa tay đến trước mặt Lâm Tử Tu, trên mặt làm bộ nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy? "
"Không có gì." Lâm Tử Tu nhìn cổ tay trắng bóng loáng của Trình Tấn rồi lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, ở trên mặt nặn ra nụ cười: "Ngày mai, Trình đại ca giúp ta đi hỏi một chút nhé. Ngọc châu này theo ta nhiều năm như vậy, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ, nó được đưa về để mang bình an đến cho ta, nếu thật sự làm mất nó thì cha mẹ ta sẽ rất lo lắng."
Trong lòng hắn rõ ràng, Trình Tấn đối với cha mẹ vẫn là e ngại mà lấy lòng.
" Được, ta sẽ cố gắng hỏi một chút."
Tiễn Lâm Tử Tu đi, Trình Tấn đóng cửa phòng lại. Từ trong lồng ngực móc ra một chiếc túi thơm, lấy viên ngọc châu kia ra, hắn nhìn nó ở trước mặt mình. Từ nội tâm của Lâm Tử Tu, hắn biết đến hạt châu này, chỉ cần đem máu nhỏ lên trên, nó sẽ tự động nhận chủ, sau đó sẽ ẩn vào trong thân thể của chủ nhân, đồng thời sẽ tiến hành thanh tẩy kinh mạch thân thể của chủ nhân.
Hắn biết thanh tẩy kinh mạch là gì, từ sau khi trọng sinh hắn không chỉ biết đến hướng đi tương lai, ngay cả cái nơi gọi là thời không hiện đại, hắn đều biết đến một ít.
Khi gặp chuyện ký ức liền sẽ hiện ra.
Ví dụ như từ thanh tẩy kinh mạch này, hắn biết rất rõ ràng.
Ngoài ra, ngọc châu này sẽ tự động dưỡng thân thể, nhưng giọt nước bên trong nó cũng có thể lấy ra dùng, làm dung nhan trở nên đẹp hơn.
Lâm Tử Tu là một ca nhi, đương nhiên sẽ hướng về công dụng dưỡng nhan, giống như là nữ tử đều thích chưng diện, ca nhi cũng giống vậy. Hắn lớn lên xem như không xấu, nhưng lại không chịu nổi có một thứ đệ đẹp hơn mình, sau khi sống lại, tất nhiên là muốn đem thứ đệ đạp ở dưới chân mình.
Trình Tấn thưởng thức ngọc châu, sau đó thật sự đọc được thông tin của hạt châu này, hắn tìm kim, đem kim đâm vào tay một giọt máu liền chảy ra, hắn đem máu bôi lên trên ngọc châu.
Đối với ngọc châu, bản thân Trình Tấn không có dục vọng quá lớn, hắn trước khi trọng sinh có học qua võ nghệ, tố chất thân thể so với người bình thường tốt hơn, về tướng mạo lại càng không phải nói, bề ngoài của hắn vẫn luôn rất ổn. Ngọc châu này rất tốt, nó phải về với chủ nhân chân chính là Lâm Chiêu mới tốt nhất, bởi vì bé đậu ngọt Lâm Chiêu là người rất quan tâm đến ngoại hình, chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi cái đẹp.
Mà có một Lâm Tử Tu nhìn chằm chằm bên cạnh, hắn cũng sợ đối phương chó cùng rứt dậu mà gây chuyện với bé đậu ngọt nhà hắn.
Ở thời đại này, còn có người trọng sinh như Lâm Tử Tu, thì cái gì cũng có khả năng.
Những thứ là của mình, muốn đưa không cho người khác, Trình Tấn còn không có tốt bụng như vậy, chỉ là khi hắn đọc được khí tức của hạt châu này có thể giấu đi được, vấn đề thanh tẩy không cần phải làm ngay, cho nên hắn mới nghĩ đến việc trước tiên đem hạt châu này nhận chủ, đợi đến ngày rời khỏi đây, dù có thay đổi thì cũng chẳng có gì là lạ. Vả lại những giọt nước bên trong hạt châu này có thể làm cho con người khỏe mạnh hơn sẽ rất tốt cho cha mẹ và anh trai chị dâu.
Máu được bôi trên ngọc, chẳng mấy chốc ngọc châu liền thoáng hiện lên ánh sáng nhạt mơ hồ, sau đó biến mất ngay trong tay Trình Tấn.
Theo lệnh của Trình Tấn, ấn ký của ngọc châu được ẩn đi.
Phương pháp giống với những gì hắn đọc được.
Chuẩn bị xong mọi chuyện, Trình tấn cũng không cảm thấy nhiều khác biệt, vững vàng cầm sách lên tiếp tục đọc.
Ngày thứ hai, Trình Tấn phải rời đi.
Hắn đi sớm một chút để sang Trình gia nhìn Lâm Chiêu một chút, đến thế giới được sửa chữa này, không gặp được thê tử thì hắn không yên lòng. Còn nữa, hắn đến để nói với Lâm Chiêu một chút, đừng động thủ hãm hại Lâm Tử Tủ
Hiện tại trí thông minh của Lâm Chiêu đã giảm xuống nhiều, nhân sinh làm lại, không bị đùa chết mới lạ.
Từ biệt cha mẹ, Trình Tấn một thân một mình lên trấn, Trình gia là phú thương, xây nhà ở khá lớn, Trình Tấn hết nhìn đông tới nhìn tây, lén lén lút lút đi tới cửa sau Trình gia, dựa theo dấu hiệu mà gõ cửa một cái.
"Đến đây." Bà vú già bên trong đáp lại một tiếng, vẫn chưa tới mở cửa.
Trình Tấn đi tới tửu lâu, ngồi vào một phòng riêng chờ.
Trong ký ức bị sửa, hắn cùng Lâm Chiêu muốn trộm gặp nhau sẽ làm như vậy. Hắn làm bộ đi dạo ngang qua cửa sau Trình gia sau đó gõ cửa rồi rời đi, vú già bên trong chính là người của Liễu di nương, tức là mẹ đẻ của Lâm Chiêu, người bên trong nghe hắn gõ cửa, sẽ nghĩ biện pháp đem tin tức đến cho Lâm Chiêu mà không để lại dấu vết.
Sau đó Lâm Chiêu sẽ đi ra gặp hắn.
Bọn họ gặp nhau ở nơi vô cùng bí mật, không chỉ một nơi, khi rời đi sẽ ước định lần gặp tiếp theo sẽ ở đâu, lần này chính là hẹn tại phòng riêng ở tửu lâu.
Đương nhiên sẽ có lúc Lâm Chiêu khát vọng cùng Trình Tấn có thể quang minh chính đại mà đi cùng nhau, vì vậy sẽ làm bộ ngẫu nhiên gặp, hai người vừa nói chuyện vừa tìm cái cớ giúp đỡ sau đó tách ra cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Ừm, cảm giác lén lút đó.
Lần đầu tiên Trình Tấn cùng thê tử làm loại chuyện này, có chút kích thích!
Tại phòng chờ trong phút chốc, cửa phòng liền có tiếng gõ, Trình Tấn đi mở cửa, liền thấy đầu nhỏ ngẩng kên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn vào người hắn, người đến nhỏ giọng ngọt ngào gọi một tiếng : "Trình Tấn."
Nhất thời toàn bộ tâm tình của Trình Tấn đều rất cao hứng, đây chắc chắn là bé đậu ngọt của hắn.
Hắn nghiêng người sang, nói: "Mau vào đi."
Lâm Chiêu đi vào.
Trình Tấn nhìn ngoài cửa, không có ai khác khả nghi, lúc này mới đóng cửa xoay người lại.
Quay người lại, Lâm Chiêu liền ôm lấy hắn: "Trình Tấn, ta lâu lắm rồi không nhìn thấy ngươi, ngươi nghỉ hè cũng không tới nhìn ta một lần liền đi mất."
Trình Tấn nghĩ chưa kết hôn cần phải dè dặt một chút, chờ kết hôn rồi lại ôm, một bên nói một bên lại lấy tay đặt lên lưng Lâm Chiêu, trong miệng an ủi : "Ta đây không phải đang tìm ngươi sao."
Hai người ôm nhau một hồi, thủ thỉ một hồi rồi mới tách nhau ra ngồi xuống.
Trình Tấn nói : " Lát nữa ta phải trở về học viện, cho nên tìm đến ngươi trước, lần này ta có chuyện muốn nói với ngươi."
" Cái gì?" Lâm Chiêu không chút nào ý thức được điều gì không đúng.
Trình Tấn nói: "Lâm Tử Tu đã biết chuyện của hai chúng ta."
"Cái gì." Lâm Chiêu lập tức nhảy dựng lên : "Hắn...hắn làm sao biết được!"
Y có chút sốt ruột bất an, tuy rằng trong lòng y muốn cùng Trình Tấn bên nhau, ngươi tình ta nguyện, chẳng qua Lâm Tử Tu chỉ có cái danh trên người, những thứ này y chỉ âm thầm đắc ý, hoàn toàn không dám tay đến trước mặt chính chủ. Nhiều lắm chỉ dựa vào danh em trai Lâm Tử Tu mà quấn lấy Trình Tấn, một bộ dạng như Trình Tấn cướp mất ca ca của mình, nhất định phải làm khó dễ Trình Tấn, thực ra lại cùng Trình Tấn thân mật.
Mà Trình Tấn cũng làm bộ bất đắc dĩ với em trai của hôn phu mà cưng chiều, nhìn qua chẳng hề có gì vượt giới hạn, bởi vậy mà dù trong lòng Lâm Tử Tu có khó chịu thì cũng không tiện nói ra.
Lâm Tử Tu cũng đã làm ầm lên, nhưng cả cha mẹ Lâm đều không đứng về phía Lâm Tử Tu.
Phải biết, Lâm Chiêu ở trong Lâm Phủ được xem như là đoàn sủng.
Y thường xuyên thích làm nũng, miệng ngọt, quả thật là bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, cha Lâm đối với y rất là sủng ái. Mà Liễu di nương chính là em họ bà con xa của mẫu thân Lâm Tử Tu, bà con có quan hệ gần gũi, nhu nhu nhược nhược làm một bạch liên hoa yếu đuối mong manh, đến nỗi mẫu thân Lâm Tử Tu đối với người em họ này căn bản không quá đề phòng, Lâm Chiêu từ nhỏ đã thân thiết gần gũi với Lâm mẫu, cho nên bà ấy đối với Lâm Chiêu yêu thích mười phần.
Thế nhưng ai cũng biết khi chuyện của Lâm Chiêu cùng Trình Tấn bại lộ, khung cảnh này nhất định thay đổi, cha Lâm cũng không phải là người không biết phải trái.
Lâm mẫu cho dù có tốt với Lâm Chiêu đến đâu, chẳng lẽ còn có yêu hơn cả con trai ruột mình sao?
Còn lại Liễu di nương sẽ nghiêng về phía Lâm Chiêu, nhưng bà cũng chỉ là một di nương, không giúp được bao nhiêu.
"Chúng ta... chúng ta làm sao đây?" Lâm chiêu lo lắng nghĩ biện pháp, sau đó liền mong đợi nhìn Trình Tấn: "Nếu không... nếu không chúng ta nói với cha đi?"