Mắt Dương Mỹ Ngọc phút chốc đỏ bừng: "Trường Thắng, em biết anh buồn em chuyện em đưa tiền về nhà mẹ đẻ, nhưng lúc đó đang cần gấp ai mà không lo lắng? Tiền này của chúng ta cũng chỉ để ở đó, vậy em cho mẹ ruột mượn thì có gì không được? Nhà của em vẫn sẽ trả lại."
"Chuyện tiền nong là chuyện khác, lúc trước cấp bách như vậy, lương thực trong nhà đều bị mẹ em lấy đi hết, anh không đưa mẹ anh đến thì em nói xem anh phải làm sao bây giờ? Để em mỗi ngày đều bế Niếp Niếp qua nhà anh Hàn lấy lương thực sao?" Từ Trường Thắng hỏi cô ấy. Dương Mỹ Ngọc nghẹn lời.
Từ Trường Thắng không nghĩ sẽ nói với cô ta những chuyện này, vì nói tiếp sẽ càng khiến anh ta thêm tức giận. Nhìn thấy dáng vẻ con gái uống sữa rất thích thú, anh ta vẫn không kìm được mà nói: "Vì sao em có thể bỏ Niếp Niếp lại mà về nhà mẹ đẻ? Em không biết Niếp Niếp vẫn còn đang bú sữa sao, sau khi em về đó con bé đã đổ bệnh, vẫn là nhờ chị dâu bên kia đi qua đem cho ít sữa bột Niếp Niếp mới dần tốt lên."
Dương Mỹ Ngọc nghe vậy cũng áy náy, mắt đỏ bừng ôm lấy con gái xin lỗi: "Niếp Niếp, là mẹ không tốt, là mẹ không tốt."
Từ Trường Thắng biết hiện tại trong nhà không có nhiều sữa bột lắm, vẫn cần phải nghĩ cách khác, phải làm thế nào để con gái có sữa uống trong sáu tháng, nhưng mà sữa bột bên ngoài không hề dễ mua, cho nên không có cách nào, Từ Trường Thắng vẫn tìm đến quầy hàng của Cố Lệ bên này.
Vừa nghe là vì chuyện sữa bột, Cố Lệ cười nói: "Tôi có chuẩn bị đây, đợi lát nữa trở về tôi cầm qua cho cậu."
"Tôi có nghe mẹ tôi nói, lần này chúng tôi thật sự phải cảm ơn chị dâu." Từ Trường Thắng nói lời cảm ơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT