Đêm nay, tất nhiên Hàn Văn Hồng là xuân phong đắc ý, Cố Lệ cũng không cần phải nói. Sáng hôm sau, cô cảm giác toàn thân mình giống như bừng lên một loại sinh cơ và sức sống mới. Chỉ là sắc mặt có chút mệt mỏi, dù sao, tối hôm qua hai vợ chồng họ lăn lộn từ 9 giờ đến 12 giờ rưỡi, xong việc mới đi vào giấc ngủ. Tuy nhiên, vẻ mệt mỏi không thể che giấu được sự quyến rũ và đẹp đẽ trên gương mặt cô. Ăn xong bữa sáng do mẹ Hàn nấu xong, cô đi làm, còn Hàn Văn Hồng ngủ đến 9 giờ mới dậy, lẽ ra anh có thể tiếp tục ngủ, nhưng Từ Trường Thăng lại ôm con gái đến.
"Ăn sáng chưa?" Hàn Văn Hồng đánh răng xong hỏi. 
Từ Trường Thắng nói: "Ăn rồi, anh ăn đi." Quan hệ giữa bọn họ cũng không cần quá câu nệ, Hàn Văn Hồng liền ăn bữa sáng của chính mình. Ăn cơm sáng xong rồi súc miệng, sau đó anh đến phòng khách ngồi nói chuyện phiếm với anh ta, Hàn Văn Hồng nói: "Hôm qua chị dâu cậu có nói với anh, cô ấy muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu, có nói với em dâu là sau này mỗi ngày tới nhà lấy một ít lương thực, em dâu đã nói chuyện này với cậu chưa?"
 Từ Trường Thắng vội nói: "Quan hệ giữa hai chúng ta cũng không cần nói lời khách sáo như vậy, hơn nữa em cũng hổ thẹn, em đã nghe vợ mình nói qua về chuyện này!" 
Ngày hôm qua, Dương Mỹ Ngọc liền oán giận với anh ta về chuyện này, nói anh ta cùng Hàn Văn Hồng đã đồng nghiệp nhiều năm, quan hệ tốt như vậy, chính là Cố Lệ lại không tin tưởng cô ta, thế nhưng bảo cô ta mỗi ngày đến nhà lấy một ít lương thực về, khiến cho cô ta xấu hổ không dám ngẩng đầu. 
Từ Trường Thắng sửng sốt, liền hỏi cô ta có phải chị dâu đã đưa cho 50 cân lương thực không? Dương Mỹ Ngọc cũng thành thật trả lời: "Đúng có đưa 50 cân lương thực tới, nhưng mà đã bị mẹ em cầm đi, cho nên em mới lại đến nhà mượn chị ta, nhưng chẳng lẽ điều kiện của nhà chúng ta không tương xứng với nhau sao? Tại sao chị ta lại làm đến nỗi như vậy? Anh không biết khi em đến nhà chị ta lấy lương thực, em phải cố gắng lấy hết can đảm mới dám vào cửa, nếu không phải bởi vì con gái, em cũng không muốn đến mượn chị ta, còn phải ngày nào cũng đến cửa!" 
Giọng điệu tràn đầy oán trách, trong lòng ngập tràn bất mãn. Từ Trường Thắng vốn dĩ còn tưởng rằng Cố Lệ miệng nam mô bụng bồ dao găm, nhưng khi nghe vợ mình nói xong, anh ta lại cảm thấy hổ thẹn cho suy nghĩ của mình! Anh ta vừa nghe liền hiểu rõ tại sao Cố Lệ lại làm như vậy, lúc trước đưa cho vợ anh 50 cân lương thực, kết quả chưa được mấy ngày đã bị mẹ vợ anh lấy đi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play