Cố Lệ nhận được những phản hồi từ người máy, mím môi, do dự một chút sau đó quyết định thu hồi người máy.
Cô đã làm những gì có thể làm, thật sự thì cô cũng đã ra không ít lương thực để mọi người có thể vượt qua lúc khó khăn, nhưng cô cũng phải chú ý an toàn của bản thân mới được. Cho nên quên đi.
Hôm nay, Dương Mỹ Ngọc bế con gái với khuôn mặt trắng bệch đến nhà. Vừa lúc Cố Lệ cũng đang ở nhà, cô đang làm bánh khoai tây cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn, Đại Bảo rất hiểu chuyện, gần đây cũng không ăn nhiều vì thằng bé rất biết trân quý lương thực, nên lượng cơm ăn đã giảm một nửa so với trước kia, Cố Lệ cũng không ép buộc con ăn, nhưng vẫn rất đau lòng cho đứa nhỏ hiểu chuyện này. Cho nên, chỉ cần có thời gian, cô sẽ làm nhiều món ăn cho tụi nhỏ, tụi nhỏ cũng rất thích ăn bánh khoai tây trứng.
"Hiện tại bên ngoài cũng không yên ổn lắm, sao cô còn đến đây?" Cố Lệ không quá chào đón cô ấy, nhưng trên mặt vẫn có chút khách khí.
Nghe mùi bánh trứng, bụng Dương Mỹ Ngọc cũng kêu lên, khiến mặt cô ấy đỏ bừng lên. "Đói bụng sao?" Cố Lệ nhìn cô ấy, tuy cô thật sự không muốn đưa cho cô ta, nhưng dù sao nhìn đứa con gái trong lòng ngực cô ấy, cô vẫn bọc một cái đưa cho cô ấy. Mẹ ăn không đủ no, làm sao có đủ sữa cho con?
"Ngại quá." Dương Mỹ Ngọc xấu hổ nói, nhưng vẫn nhận lấy rồi vội ăn, cô ấy cũng thật sự rất đói bụng, ăn hết một cái vẫn chưa đủ, nhưng mà Cố Lệ cũng không cho nữa, bởi vì lương thực lúc này rất hiếm, cho một miếng là đã đủ.
"Sao lại đói như vậy? Chẳng lẽ trong nhà cũng không có lương thực sao, lần trước tôi đã hỏi cô rồi." Cố Lệ để Đại Bảo vài Nhị Bảo ngồi ở cửa chơi ăn bánh trứng, còn mình cũng ngồi xuống nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT