Chỉ có điều, khi vợ nằm viện cũng đều nhờ vào mẹ đẻ chăm sóc, bà ấy còn nói với anh ấy sẽ trả tiền lại cho anh ấy, nên lúc này anh ấy cũng không biết nói gì.
"Tôi chỉ có thể đi hỏi thử, nhưng mà cậu cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều." Hàn Văn Hồng thở dài.
 Cố Lệ cũng không ngờ anh ấy có thể mượn nhiều tiền đến vậy, chỉ có điều bởi vì đối phương có công việc ổn định, hàng tháng anh ấy cũng có số tiền gần bằng Hàn Văn Hồng, cho nên Cố Lệ suy nghĩ muốn cho đối phương mượn số tiền một trăm đồng này. 
"Bởi vì anh là anh em tốt của Văn Hồng, nên tiền này tôi sẽ đưa cho anh để vượt qua khó khăn, chỉ có điều anh mượn bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu, anh viết giấy vay nợ cho tôi là được." Cố Lệ nhìn Từ Trường Thắng nói. 
"Vợ." Hàn Văn Hồng do dự lên tiếng. Cố Lệ cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ nhìn Từ Trường Thắng, một trăm đồng là một số tiền lớn, cho mượn như vậy phải có giấy vay nợ. 
"Văn Hồng, cậu không cần phải nói, chị dâu không nói tôi cũng sẽ viết giấy vay nợ, chị dâu cứ yên tâm!" Từ Trường Thắng vội nói. Cũng không nói hai lời đã viết xuống giấy nợ, trong đó ghi rõ số tiền mượn, nguyên nhân cùng tên của anh ta, còn có thời gian vay, tất cả đều viết rõ ràng. 
Lúc này Cố Lệ cũng không nói nhiều lời, thu lại tờ giấy nợ rồi đưa cho anh ấy một trăm đồng. Có số tiền này, Từ Trường Thắng đã đi mua nhà, Cố Lệ cùng Hàn Văn Hồng đều đi đến xem, căn nhà này thật sự không tệ, sửa chữa lại là có thể thoải mái ở, ít nhất Hàn Văn Hồng thấy như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play