Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C5: Ngất xỉu


1 tuần

trướctiếp

Anh hai Lâm cũng đưa tay sờ bụng vợ mình, cười nói: "Miễn là em không thấy khó chịu trong lòng là được."

La Mẫn lắc đầu rồi lại gật đầu: "Có hơi khó chịu một chút, nhưng nếu em ấy đồng ý nấu cơm, thì em phải xuống đồng làm việc cả ngày."

Đến lúc đó, con dâu út không mang thai ở nhà nấu cơm, còn chị ấy thì bụng mang dạ chửa phải ra đồng gặt lúa, trong lòng chắc chắn sẽ còn khó chịu hơn.

Sáng sớm ăn cơm xong, toàn bộ nam nữ già trẻ nhà họ Lâm xuất phát. Ngày hôm qua được ăn thịt ngủ đủ giấc, tinh thần ai cũng phấn chấn, tràn đầy năng lượng.

Vụ thu hoạch mùa thu rất quan trọng, nộp thóc công xong có thể đợi chia thóc, cả ngày đều mệt mỏi như vậy cũng chỉ vì giờ phút này.

Ngay cả trẻ em cũng được giao nhiệm vụ quan trọng là nhặt lúa rơi trên đồng. Đừng coi thường chút gạo này, nếu nhà có nhiều con cái thì số gạo nhặt được có thể bằng một cân gạo.

Chu Vân Mộng là người duy nhất còn lại trong nhà họ Lâm, cô đi đến giếng múc một chậu nước khi xung quanh không có ai, nhìn khuôn mặt mình qua hình ảnh phản chiếu trong làn nước trong vắt.

Với vầng trán đầy đặn, đôi mắt hơi cong hình quả hạnh, môi đỏ, hàm răng trắng và làn da trắng, vừa nhìn đã nhận ra đây là một người không thường xuyên làm việc trên đồng ruộng.

Sau khi xuyên vào sách đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình dáng ban đầu của mình, khuôn mặt của họ giống hệt nhau.

Nhớ lại giấc mơ đêm qua, nguyên thân không chút do dự nói: “Tôi đi hưởng phúc, ở đó có vô số thịt rau, không cần làm việc, dù sao cô cũng đã chết, cho nên thân thể này cho cô cũng tốt."

Cô ấy dường như đã nhớ ra điều gì đó nói: "Nếu có thể, hãy đối xử tốt với mẹ tôi."

Sau đó cô ấy tan thành mây khói, bình minh hôm sau Chu Vân Mộng mới tỉnh dậy.

Cô bị sốc trước sự thật rằng cơ thể ban đầu của cô ấy trông giống hệt cô, hơn nữa còn nói: "Dù sao thì cô cũng đã chết rồi."

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau giấc mơ này, Chu Vân Mộng mới thực sự nhận ra rằng mình chỉ có thể ở lại thế giới này.

Còn nữa, nguyên thân nói muốn đi hưởng phúc, cô lại trông giống hệt nguyên thân, vô số lý do hiện lên trong đầu Chu Vân Mộng, cô nhạy bén cảm giác được nó có liên quan đến siêu thị di động, hoặc là cơ chế vận hành đằng sau chiếc siêu thị di động đó.

Những điều này tưởng chừng như quan trọng nhưng lại không mấy quan trọng, đôi mắt suy nghĩ của cô trở nên kiên định.

Đợi đến khi mặt trời lên cao, Chu Vân Mộng đi ra khỏi nhà họ Lâm, đi ra đồng.

Trên đồng mọi người đều tất bật gặt lúa, quần áo ướt sũng.

Lâm mẫu ngẩng đầu nhìn thấy cô thì giật mình: "Con dâu ba, sao con lại tới đây?"

Những người xung quanh nghe vậy, ngẩng đầu lên thì thấy cô chính là cô con dâu lười biếng ở phòng ba nhà họ Lâm.

Sáng sớm mọi người ra đồng mới biết con dâu thứ ba nhà họ Lâm không đi làm ruộng, còn con dâu hai đang mai thai lại phải ở đây.

Trong lòng bọn họ âm thầm lắc đầu, ai có thể ngờ rằng nhà lão họ Lâm siêng năng lương thiện lại có một người con dâu lười biếng như vậy.

Cái người này, mặt trắng như người thành phố, bộ dạng ôn nhu yếu ớt nào giống kẻ từng ra ruộng làm việc.

Chợt nghe cô nói: "Ba mẹ, con..."

Lời còn chưa nghe hết, người đã ngã xuống đất.

Những người xung quanh giật mình, liền bỏ việc đang làm để tụ tập lại, họ đều là những người nhiệt tình, vội vàng yêu cầu nhà họ Lâm đưa người về nhà.

Một cuộc náo loạn xảy ra, phụ nữ nông thôn rất mạnh mẽ, mẹ Lâm và chị dâu Lâm bế cô con dâu thứ ba ngất xỉu về nhà.

"Con dâu út, con không sao chứ?"

"Sao đột nhiên em lại ngất đi vậy?"

Nằm ở trên giường, lông mi Chu Vân Mộng rũ xuống run rẩy, ung dung mở mắt, giải thích: "Mẹ, con không sao, có thể là lúc trước dập đầu nên dễ chóng mặt, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

"Các con ra ruộng làm việc trước đi."

Những người trước kia tính tình nóng nảy giờ đây lên nhẹ giọng lại, mẹ Lâm nói: “Được rồi, con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, mẹ với chị dâu con về trước nhé."

Nói xong hai người vội vã trở về.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Chu Vân Mộng ngồi dậy, không nhịn được xoa xoa thắt lưng.

Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như giả vờ ngất, mặc dù đã khống chế sức lực để ngã xuống một cách nhẹ nhàng. Tuy nhiên, trước mặt mọi người, cô lại không dám giả tạo quá mức, ai biết lúc cô ngã xuống, eo đã va phải một hòn đá.

Cũng may đoạn kịch bản đầu tiên đã kết thúc một cách suôn sẻ.

Chu Vân Mộng cảm thấy, cho dù cô làm chuyện tương tự trong kịch bản gốc, người khác trong chuyện này cũng không nhất định sẽ nói giống như nguyên văn, nhưng ít nhất sự kiện này cô đã hoàn thành.

Lần tan làm sớm nhất là vào buổi trưa, sau đó cô có thể xác minh suy đoán trước đó của mình.

Cảm thấy nhẹ nhõm, Chu Vân Mộng nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Ở thời hiện đại, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô thường bị đảo ngược, cô chỉ thức dậy lúc ba giờ sáng.

Lúc này cô mới để mình chìm vào giấc ngủ.

Buổi trưa.

Mọi người đều chú ý đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, lúc làm việc bọn họ không rảnh để nói chuyện, giờ tan làm là lập tức nói.

Trên đường từ đồng về kho trả và đăng ký nông cụ, một số phụ nữ nói rất to:

“Có khá nhiều người ngất xỉu trong vụ thu hoạch mùa thu hàng năm vì quá mệt mỏi để làm việc. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người như con dâu thứ ba của nhà họ Lâm, bình thường không đi làm, vừa ra đồng đã ngất xỉu tại chỗ."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp