Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C4: Siêu thị di động 2


1 tuần

trướctiếp

Nhà họ Lâm có thể coi là điều kiện khá giả, trong nhà có nhiều người lao động, lại có tiền trợ cấp hàng tháng mà Lâm Tân Bình gửi về, còn có chút phiếu mua thịt, mười ngày nửa tháng có thể ăn được một hoặc hai bữa thịt, bình thường xào rau cũng thường cho thêm chút mỡ lợn.
Tuy nhiên tóp mỡ vẫn có sức hấp dẫn rất lớn đối với trẻ em, cũng do người lớn hào phóng, trẻ em mới có thể được chia một miếng tóp mỡ khi rán tóp mỡ để vui vẻ.
Ba đứa trẻ vừa nhìn thấy Chu Vân Mộng thì lập tức thu lại nụ cười trên mặt, sợ hãi nhút nhát gọi một tiếng: “Thím ba.”
Hoàn toàn không còn vẻ vui vẻ như trước nữa.
"Ừm." Chu Vân Mộng học theo dáng vẻ của nguyên thân, hờ hững đáp lại một tiếng, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống.
La Mẫn ở trong bếp nghe thấy tiếng động vội vàng bưng ra một cái bát đựng một miếng tóp mỡ, thấy Chu Vân Mộng ngồi đó, băng trắng quấn trên đầu đặc biệt nổi bật, sợ đối phương lại làm ầm lên, liền đi tới nói: “Em dâu, chị để riêng tóp mỡ cho em.”
Miếng tóp mỡ trong bát bóng nhẫy.
Chu Vân Mộng nhếch mép, nói đến chuyện này lại có nhiều điều đáng nói.
Mỗi lần nhà họ Lâm rán tóp mỡ đều chia cho mỗi đứa trẻ một miếng để ăn vặt, còn lại để xào rau, người lớn sẽ không nghĩ đến chuyện ăn, nhưng nguyên thân thì có.
Lý do nghe có vẻ cũng có lý: “Các anh chị phòng lớn phòng hai không được ăn vì để cho con cái ăn, phòng ba bây giờ còn chưa có con, tôi ăn tóp mỡ cũng là chuyện nên làm!”
Kể từ đó, mỗi lần nguyên thân đều được chia một miếng tóp mỡ.
Có lẽ là do nguyên thân hôm kia làm ầm ĩ quá, nên không cần phải nói nhiều, chị dâu hai La Mẫn đã chủ động mang tóp mỡ đến.

Chu Vân Mộng sẽ không phá vỡ thiết lập nhân vật, cô cũng thực sự thèm tóp mỡ, không khách sáo đưa tay cầm miếng tóp mỡ đó lên miệng.
Vừa giòn vừa cháy, cắn một miếng mỡ chảy ra xèo xèo, mang theo mùi thơm của thịt, hai ngày không ăn đồ mặn, lúc này cô cũng không thấy ngán.
"Tóp mỡ của chị hai thơm thật đấy." Cô khen một câu, lời nói này là thật lòng, cũng là lời mà nguyên chủ sẽ khen.
Nhưng nghe vào tai La Mẫn, chị ấy chỉ thấy như đang ám chỉ, là muốn ăn thêm tóp mỡ nữa sao?
Đúng rồi, với tính cách của em dâu ba, vừa ngã đập đầu chịu uất ức lớn như vậy, một miếng tóp mỡ sao mà đủ, ít nhất cũng phải hai miếng.
Nhưng mà... ngã đập đầu chịu ấm ức lớn như vậy, một miếng mỡ lợn rán làm sao có thể đủ, ít nhất cũng phải hai miếng.
Nhưng mà... Nếu em ba ăn thêm một miếng nữa, chồng và Thạch Đầu trong nhà chị ấy sẽ phải ăn ít mỡ chiên đi.
Chu Vân Mộng nói xong, nhìn La Mẫn, biết chị ấy đang nghĩ gì, xua tay nói: “Chị dâu hai, nhanh đi nấu cơm đi, em gửi mùi thịt đã thấy đói bụng rồi.”
Còn mình thì vẫn ngồi đó một cách bình thản, không hề có ý đi giúp tí nào.
La Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: “Vậy chị đi làm việc trước.”
Nói xong xoay người trở về phòng bếp. Cũng may đêm nay có thịt ăn, em ba mới không có tâm trạng nhớ thương tóp mỡ kia.
Lúc đầu ba đứa nhỏ vừa còn có chút câu nệ, tự chạy đến nơi cách Chu Vân Mộng tương đối xa chơi, thấy thím ba không nói lời nào cũng không nhìn bọn họ, dần dần bắt đầu ồn ào.
Một lát sau, người nhà họ Lâm trở về, thấy Chu Vân Mộng ra khỏi phòng thì hơi kinh ngạc, lại nghĩ đến chuyện đêm nay có thịt ăn, lại xem như bình thường.
Chu Vân Mộng hô lên: “Cha, mẹ.”
Cô chỉ gật đầu với anh cả, chị cả và anh hai nhà họ Lâm.
Ba Lâm đáp lại rồi ngồi xuống.
Mẹ Lâm hiền lành hỏi: “Con dâu út, đầu con đỡ hơn chưa?”
Đây là đang chủ động thể hiện sự yêu chiều, Chu Vân Mộng không khỏi cảm thán một câu, nguyên thân đúng là biết chọn nhà chồng.
Cô đáp: “Mẹ, đỡ nhiều rồi ạ, không còn đau lắm.”
Mẹ Lâm gật đầu thở phào: “Vậy thì tốt.”
Chị dâu cả Lâm Lưu Hồng Mai thì vào bếp giúp dọn đồ ăn lấy bát.
Rất nhanh sau đó đã đến giờ ăn, món ăn bắt mắt nhất trên bàn vẫn là đĩa rau xào thịt, xen kẽ trong đó có một số lát thịt mỏng không nhiều, trông rất hấp dẫn.

Bất kể là người lớn hay trẻ em đều không khỏi nuốt nước miếng, bọn họ đã mong chờ cả một ngày rồi.
Vì ngày mai phải thu hoạch mùa thu, nên cơm tối nay cũng giống như thịt chia trong làng, là ba phần gạo lứt bảy phần gạo trắng, nhìn vừa mềm vừa thơm.

Mỗi người chỉ được chia hai phần ba bát, còn có khoai lang hấp để lót dạ, chắc chắn có thể ăn no nê.

Mọi người cầm đũa gắp ngay vào đĩa rau xào thịt, nhanh chóng gắp chính xác một miếng thịt vào bát của mình, sau đó bắt đầu ăn.

Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm còn phải gắp cho con mình, nếu không thì với tay ngắn và tốc độ chậm thì sẽ không còn gì nữa.

Chu Vân Mộng nhìn thấy cảnh này, như thể đã quay trở lại thời còn ở cô nhi viện, tất cả trẻ em cùng nhau ăn cơm, muốn gắp được món mình thích thì phải nhanh tay, chậm một chút là sẽ bị giành mất.

Tốc độ của cô cũng không chậm, gắp hai miếng thịt ăn rồi mới ăn cơm.

Cô gắp thịt cũng chẳng khác gì người nhà họ Lâm, mỗi người chỉ được chia hai miếng thịt, nếu cô ăn ít hơn thì mới là lạ.

Ăn xong, mẹ Lâm và ba Lâm nhìn nhau, rồi nói với mọi người: "Việc sắp xếp trong thời gian thu hoạch mùa thu này, ba mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, con dâu út bị thương thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, con dâu hai đang mang thai thì cũng đừng làm việc quá sức, buổi trưa và buổi tối thì về nhà sớm một chút để nấu cơm."

Mọi người im lặng một lúc, rồi lần lượt đồng ý.

Chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm, một người dọn bát đũa lau bàn, một người đi rửa bát.

Chu Vân Mộng thì đứng dậy chào mọi người rồi về phòng. Cô cũng không nói thêm gì nữa, kết quả này nằm trong dự đoán. Nguyên thân dám đâm đầu vào tường làm ầm lên còn bị thương, ba mẹ Lâm chắc chắn sẽ phải nhượng bộ.

Tuy nhiên mẹ Lâm cũng có ý kiến, nếu không thì đã chẳng nói rằng La Mẫn đang mang thai không thể quá mệt, cả nhà chỉ có cô là người nhàn rỗi.

Nếu đổi lại là nguyên thân, thì những lời này chỉ nghe cho qua rồi thôi, không phải làm việc mới là lợi ích thiết thực. Chu Vân Mộng vẫn có chút áy náy.

Nghĩ đến ánh mắt sáng rực của mọi người khi nhìn thấy thịt lợn lúc nãy, lúc ăn cơm thì tranh nhau gắp, cô quyết định biến chút áy náy đó thành động lực, đợi ngày mai đi xong đoạn cốt truyện đầu tiên, xem siêu thị di động có gì thay đổi không.

Cô sẽ cố gắng hết sức, cải thiện cuộc sống của người nhà họ Lâm.

Mặc dù cũng là để bản thân tiếp tục lười biếng, ít nhất cũng phải lười biếng một cách tâm an lý đắc.

Đêm đó.

Mẹ Lâm nằm trên giường không khỏi thở dài: "Ôi, con dâu út này ngày nào cũng như vậy, mẹ có lỗi với con trai thứ ba quá."

Bà đã không ít lần hối hận, tại sao lúc trước lại thấy con trai thứ ba làm phó đoàn trưởng thì phải cưới một người có học thức, con dâu út tốt nghiệp phổ thông, mấy xã gần đây không tìm được mấy cô gái có học thức như vậy, nên bà đã thay con trai thứ ba quyết định cưới Chu Vân Mộng.

Kết quả là người thì có học thức, nhưng lười cũng lười đến vô biên, đợi đến lúc con trai thứ ba về nhà thì không biết phải sống thế nào.

Tất nhiên, những suy nghĩ này bà cũng chỉ nói với chồng, không dám nói với người khác, nếu truyền ra ngoài thì không hay.

Ba Lâm sắp ngủ rồi, ông thở dài: "Được rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải xuống đồng làm việc."

Làm ba chồng thì không tiện nói xấu con dâu, nhưng nhìn thấy cũng thấy bực bội, chỉ là không nói ra mà thôi.

Phòng của nhà anh cả, Sơn Trà và Hổ Đầu đều đã ngủ.

Lưu Hồng Mai trong lòng không thoải mái lắm, trước khi con dâu út vào cửa, bà còn mong có thêm người cùng chia sẻ việc nhà.

Kết quả là người thì đã vào cửa rồi, nhưng chẳng đụng tay vào việc gì, vẫn là cô ấy và chị dâu hai thay phiên nhau làm.

Như hôm nay, La Mẫn nấu cơm, cô ấy thì rửa bát.

Mụ lười kia đặt bát xuống rồi đi thẳng vào nhà.

Cô ấy duỗi chân chạm vào chồng mình: "Anh nói xem, ngay cả chuyện lớn như thu hoạch mùa thu, con dâu út cũng không phải làm, sau này đừng hòng bắt nó làm việc, không biết ba mẹ nghĩ thế nào nữa."

Anh cả Lâm nghe vợ mình lải nhải không ít, anh ấy cười ngây ngô: "Nó đã đâm đầu vào tường rồi, ba mẹ không thể ép nó làm việc được."

Lưu Hồng Mai nghe vậy thì tức giận hết sức, đúng vậy, còn có thể làm sao nữa.

Có một người em dâu như vậy thì chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.

Phòng của nhà anh hai, Thạch Đầu cũng đã ngủ.

La Mẫn sờ bụng mình, bụng đã nhô ra một chút, chị ấy vẫn còn cảm thấy may mắn: "Em phụ trách nấu cơm cũng tốt, ít phải phơi nắng, cũng không quá mệt."


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp