Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C13: Mẹ Chu


1 tuần

trướctiếp

Chu Vân Mộng tìm tới nhà mẹ đẻ, vừa gõ cửa vừa kêu: "Mẹ, con đã trở về."

Trong nhà mẹ của nguyên thân có người, ba đứa con trai của bà đều đã lập gia đình, mẹ của nguyên thân là mẹ chồng nên đương nhiên không cần phải vất vả như trước nữa, chỉ cần ở nhà nấu cơm và chăm sóc con cái là được.

Một giọng nói hưng phấn rất nhanh từ bên trong truyền đến: "Tiểu Mộng! Tại sao con lại quay lại?"

Một bà già nở nụ cười hiền hậu háo hức chạy ra mở cửa.

Nhưng chưa ai từng nghĩ bà ấy là người tốt bụng.

Mẹ Chu có ba đứa con trai một cô con gái, hai mươi năm trước bởi vì lợn rừng lao xuống núi, chồng bà ấy thì chết vì bảo vệ hoa màu.

Khi đó mẹ Chu phải nuôi ba cậu con trai nhỏ và một cô con gái sơ sinh, nhà chồng thì không thể nhờ cậy, nhà ba mẹ đẻ cũng không giúp đỡ, trước cửa nhà góa phụ thường xảy ra nhiều thị phi, cho nên bà ấy phải tự mình lo liệu cho gia đình nhỏ của mình.

Bà ấy không những cần cần cù, còn phải mạnh mẽ, mắng chửi người ta mà không ngại miệng.

Bởi vì thương nguyên thân đã mất ba, khi còn nhỏ, cơm ăn ở nhà còn ít hơn ba anh em, bà ấy lại bận công việc, không có thời gian chăm sóc. Khi cuộc sống được cải thiện, mẹ Chu gần như xem nguyên thân như trái tim mình.

Bà ấy lắng nghe bất cứ điều gì con gái bà ấy nói.

Những biểu hiện ân cần như vậy cũng là vì bà ấy thấy đứa con gái quý giá của mình trở về nhà mẹ đẻ.

Không đợi con gái lên tiếng nữa, bà ấy đã kéo người vào nhà ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Sao con đột ngột về thế? Nhà họ Lâm có làm khổ con không? Mau báo cho mẹ con biết, mẹ sẽ cùng con tìm nhà họ Lâm tính sổ."

Nghĩ đến vụ thu hoạch mùa thu vừa rồi, bà ấy gần như kết luận: “Có phải là vì vụ thu hoạch mùa thu không? Con không muốn ra đồng thì thôi, người nhà nhà họ Lâm đông như vậy còn so đo với con à, chồng con mỗi tháng gửi trợ cấp còn chưa đủ à?"

"Mẹ thấy lúc đó làm loạn còn chưa đủ, chỉ dựa vào việc con trai nhà họ trong ngày kết hôn đó tiệc rượu chưa ăn đã đi rồi, ngôi nhà mới xây của nhà họ Lâm đó chính là bằng tiền chồng con gửi về, chuyện này không thể để con bị oan ức được!"

Nói xong, mẹ Chu đưa tay sờ lên mặt con gái, nhìn thế nào cũng cảm thấy con mình bị oan.

Đôi bàn tay chai sạn, nhăn nheo do làm việc lâu ngày đặt lên khuôn mặt mịn màng, dịu dàng vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác giằng co vi tế giống như một dòng điện, truyền từ mặt đến tim, tê tê.

Lời nói không chút do dự của bà ấy bất kể lý do gì, kiểu vì bảo vệ cô mà bà ấy sẽ dùng mọi thứ để tìm kiếm công lý cho cô, đã khiến Chu Vân Mộng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, phải một mình chiến đấu vì mọi thứ phải cảm động.

Cô đến đây là bởi vì nguyên thân nhắc nhở.

Sau khi cô xuyên không vào đây, trở thành nguyên nhân, cô cũng gánh vác hết thảy trách nhiệm của nguyên thân, cô sẽ đối xử tốt đối với mẹ Chu.

Nhưng giờ phút này, cô chưa từng trải qua tình cảm gia đình, không khỏi nghĩ rằng thật tốt khi có một người mẹ chiều chuộng cô mà không có nguyên tắc gì, cô sẽ nhớ mãi loại tình yêu này.

Chu Vân Mộng vội vàng lắc đầu giải thích: "Không, mẹ yên tâm, nhà họ Lâm sao dám ức hiếp con."

"Lúc đầu, nhà họ Lâm muốn con nấu ăn ở nhà vào dịp thu hoạch mùa thu. Con đã làm như lời mẹ nói bắt đầu khóc lóc, làm loạn rồi treo cổ tự tử. Con còn đập vào cây cột trong nhà giả vờ ngất xỉu. Họ thật sự đã sợ hãi và vội vàng đưa con đến Trung tâm y tế, sau đó cũng không dám nói gì nữa.”

"Ở nhà họ Lâm con không phải làm gì cả, chỉ đợi ăn thôi."

Cô không giấu được sự thật rằng mình đã tông vào cột nhà, lúc cô được đưa đến trung tâm y tế đã có rất nhiều người nhìn thấy, mẹ Chu khi hỏi thăm cũng biết, Chu Vân Mộng thay đổi câu chuyện, cô cũng đợi cho đến khi vết bầm tím biến mất sau đầu mình rồi mới đến đây.

"Con không bị oan ức là tốt rồi. Đúng vậy, con nói ở nhà nấu ăn không nhiều, lấy chồng làm sao có thể nấu ăn được?" Mẹ Lâm nghe xong thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, con gái bà đã có thể tự lo cho chính mình.

Lòng bà vô cùng quanh co, nếu bà hỏi cưới một người con dâu như vậy thì nhất định phải dạy dỗ con bé phải siêng năng. Nhưng con gái bà thì luôn đúng dù nó có làm gì đi nữa.

Chu Vân Mộng nghe xong thì nhếch môi cười.

"Loại chuyện này thường là những nhân vật được coi là cực phẩm nhất(*) trong tiểu thuyết mới nói ra được, rất nhanh sẽ bị vả mặt một cách điên cuồng.”

Cô nghĩ lại nguyên thân ở trong quyển sách này cũng xem như cực phẩm, nên mẹ cô ấy là cực phẩm cũng không có gì kỳ cục.

Cô lại cảm thấy uất ức, ai lại không muốn được chiều chuộng như thế này?

Không được không được, tư tưởng như vậy sẽ sai lệch!

Cô nhận thấy trong nhà rất yên tĩnh, hỏi: “Đại Tráng và những người khác đâu?”

Mẹ Chu: "Người lớn và trẻ con đều ra ruộng rồi, đi nhặt bông lúa."

Chu Vân Mộng lúc này mới kéo tấm vải trên giỏi tre ra: "Mẹ, mẹ xem đây là cái gì?"

Vừa rồi tâm trạng chỉ để ý chuyện con gái bị oan ức, không có chú ý tới giỏ tre. Bây giờ mới để ý, mẹ Chu kinh ngạc há to mồm: "Khối thịt ba chỉ lớn vậy sao?"

Sau đó bà lại hạ giọng hỏi: "Ở đâu ra thế?"

Sẽ không phải là là nhà họ Lâm mua thịt cho mang về chứ?

Không đúng không đúng, con gái yêu quý của bà ấy có náo loạn cũng không thể có người cho thịt, mà người nhà họ Lâm cũng không chấp nhận việc làm loạn kiểu vậy.

Nhưng nhìn hai ký thịt ba chỉ này cũng không giống như mua ở thị trấn, cho dù có tiền, hai ký thịt này cũng khó mua.

Vẻ mặt của mẹ Chu thay đổi, chắc là nghĩ cô sẽ đến chỗ như chị dâu Lâm nghĩ trước đây, Chu Vân Mộng vội vàng giải thích: “Con đã mua nó.”

"Con từng có một người bạn học rất thân thời trung học. Cô ấy có biết chỗ mua không cần phiếu thịt. Một cân chỉ có 20 xu nên con đã mua hai cân thịt ba chỉ. Tình cờ ở nhà cũng nấu thêm thịt… Vụ thu hoạch mùa thu này mà trong bụng có chút thịt mỡ cũng khiến người ta đỡ chút mệt mỏi.”

Cô bàn giao cho mẹ rồi nói: "Còn mẹ có đồ ăn thì cứ ăn đi nhé, không cần phải để dành cho anh trai con đâu, mọi người cùng nhau ăn nhé. Mẹ mới là người con quan tâm nhất trong gia đình này, con chỉ là con của mẹ thôi, mẹ cũng phải xem như vì con mà ăn nhiều thịt vào."

Mẹ Chu thương con gái nhất, cũng yêu con trai và cháu nội, cô sợ ở nhà nấu thịt thì bà ấy sẽ bỏ qua mấy miếng.

Những lời này thật ấm lòng, mẹ Chu vốn đã mạnh mẽ nửa đời người cảm thấy chua chát, giơ tay lau khóe mắt ướt át cho nước mắt không rơi rồi bất ngờ ôm lấy con gái.

“Vẫn là con gái của mẹ tốt, con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ. Anh trai con và những người khác sau khi lấy vợ đều quên mẹ, nhưng họ chưa bao giờ nói những lời này với mẹ, cả ba con cũng vậy."

"Tiểu Mộng có tiền đồ, sẽ mua thịt cho mẹ ăn."

Mẹ Chu cảm thấy tự hào, tất cả phụ nữ trong làng đều nói rằng không ai quan tâm đến con gái mình nhiều như bà ấy, bà ấy cũng không muốn nghĩ đến việc có cô con gái nào lấy chồng như con gái mình mà mua hai ký thịt ba chỉ về cho mẹ đẻ. Còn nhắc cho bà ấy biết điều quan trọng nhất đối với bà ấy là phải chăm sóc bản thân.

Cả đời bà ấy đều vì đàn ông, vì con trai và cháu trai của bà ấy, nên Tiểu Mộng nhớ đến việc dặn dò bà phải đối xử tốt với mình.

Chu Vân Mộng từng rất muốn được ôm, cô đã từng mộng tưởng rất nhiều lần, có thể sẽ kích động có thể sẽ kháng cự, nhưng ở hiện đại không có người từng ôm cô như thế.

Bị ôm bất ngờ như vậy mà cô chỉ cảm thấy thoải mái.

Mẹ Chu bình tĩnh lại, nhìn thấy thịt thì vui mừng, đây là thịt ba chỉ mà bà ấy chỉ cần hai mươi xu mà không cần phiếu thịt đã mua được, có thể chiên với rất nhiều mỡ lợn và nấu thành nhiều bữa.

Mẹ Chu: "Tiểu Mộng thật sáng suốt, mẹ sẽ trả con tiền mua thịt. Con còn đủ tiền không? Mẹ đưa thêm cho con."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp