Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Lười

C12: Viết bản thảo 2


1 tuần

trướctiếp

"Ôi, ta quan tâm lung tung làm cái gì chứ, dù sao cũng có người nói người nhà họ thương con dâu, nếu có ngất xỉu thì cho dù thu hoạch chậm trễ cũng phải đưa nó về nhà trước.".

Người nhà họ Lâm nghe vậy ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy vợ em ba đứng ở đó, còn gật đầu cười với bọn họ, đúng là kỳ cục.

Nhìn cũng không giống cô đau đầu muốn đi khám bác sĩ, chắc là sẽ không ngất xỉu đâu...

Chị Lâm thầm mắng: Ở nhà không tốt sao, nhất định phải tới ruộng một chuyến.

Cô ấy hồn nhiên đến mức đã quên chính mình lúc trước muốn lôi kéo vợ em ba ra ruộng làm việc đến mức nào.

Người nhà họ Lâm thấy Chu Vân Mộng đứng một lúc đã xoay người đi về, trong lòng họ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục làm việc, toàn bộ quá trình cũng chẳng thèm quan tâm thím Quế Hoa.

Bắt đầu làm việc họ sẽ không cãi nhau, khi nào xong việc chị dâu cả Lâm thế nào cũng phải cãi nhau một trận với thím Quế Hoa.

Thím Quế Hoa thấy người lười biếng kia đi rồi, cũng không ngất xỉu, người nhà họ Lâm cũng không nói chuyện, cả mảnh đất chỉ có bà ta mới vừa nói ở đó, người nhà khác thường thường liếc bà ta vài lần, bà ta đành phải tự mình ngượng ngùng cười cúi đầu làm việc tiếp.

Trong lòng bà ta buồn bực vô cùng.

Đợi đến giữa trưa người nhà họ Lâm tan làm về nhà, đã thấy Chu Vân Mộng vốn chưa đến giờ ăn cơm thì sẽ không ra khỏi phòng nhưng giờ đã sớm ngồi ở trước bàn cơm, trong tay còn cầm... báo chí đang xem.

Trong thôn cũng chỉ có văn phòng chi đội là có báo chí để xem, vợ em ba lấy báo ở đâu ra mà đọc thế?

Mọi người đều nghĩ như vậy, chị dâu cả nhà họ Lâm thốt ra khỏi miệng, còn hỏi thêm: "Đúng rồi, sao hôm nay em lại đột nhiên chạy ra ruộng thế?"

Chu Vân Mộng nói: "Em đi mua báo, một phần năm xu đấy. Em định viết một bài văn có liên quan đến thu hoạch vụ thu để gửi bản thảo, nên ra đồng để xem tình hình thu hoạch vụ thu, như vậy viết ra mới chân thật."

“Ngoài ra, em còn viết hai bài báo để gửi cho các tạp chí. Khi nhận được tiền bản thảo, em sẽ đưa một ít cho ba mẹ, để mọi người không nghĩ rằng lúc nào em cũng ăn không ngồi rồi."

Nói xong trong lòng cô thầm cười trộm, quả nhiên cô có thể tỏ ra vô cùng hợp lý trong bộ dạng nguyên thân, lời này nói ra rất giống.

Chị Lâm nghẹn họng nói: "Cứ như thể bản thảo được gửi đi nhất định sẽ được chọn vậy."

Cô ấy không có văn hóa cũng biết, chuyện viết bản thảo có thể báo cáo lấy tiền nhuận bút, sợ là còn khó hơn so với việc vào thành phố làm công nhân.

Bất kể là kiếm tiền lương trên ruộng hay là làm công nhân trong nhà máy, đều phải bỏ ra sức lực.

Nếu thật sự dễ dàng như vậy, ai mà không muốn ở nhà động bút viết văn mà lấy tiền chứ.

Lúc đó chị Lâm không biết, có một loại lao động gọi là lao động trí tuệ.

La Mẫn hiếm khi có suy nghĩ giống như Lưu Hồng Mai, nhưng cô ấy không nói chuyện, tính tình vợ em ba không thể nghe lời khuyên nhủ của người khác.

Trong lòng mẹ Lâm tự mặc niệm ba lần: Gia hòa vạn sự hưng, cứ để vợ em ba đi thôi.

Ba ba con nhà họ Lâm cũng không tin, nhưng tính tình vợ em ba như vậy, cô đã thừa biết sau khi gửi bản thảo mà không được chọn sẽ khó khăn đến mức nào.

Chu Vân Mộng chỉ nói: "Có thể được chọn hay không, sau này chị sẽ biết."

Thế là cả nhà họ ăn cơm, không để tâm chuyện này nữa.

Tuy nhiên, vào đêm trước khi Chu Vân Mộng định lên huyện nộp bản thảo, mẹ Lâm đã đến gặp cô để bàn chuyện gì đó và hỏi liệu cô có thể giúp tìm bạn cùng lớp của mình để mua thêm một cân thịt lợn hay không.

Chu Vân Mộng gật đầu đáp: "Được, ngày mai con đi hỏi, mẹ đưa tiền cho con là được."

Mẹ Lâm không nghĩ tới cô lại dễ nói chuyện như vậy, sửng sốt một lúc rồi vội vàng đưa tiền trong tay cho cô: "Đây là tiền mua thịt heo, nếu bạn học con không có cách cũng không sao, lát nữa mẹ nhờ chú hai lên thị trấn xếp hàng mua cũng được."

Hai chuyện này khác nhau rất lớn, vì có phiếu thịt cũng chưa chắc có thể mua được. Nhưng bà cũng không muốn vợ em ba bị áp lực, mua được thì tốt, mua không được cũng không sao.

Chu Vân Mộng đáp ứng, mẹ Lâm cho cô một đồng hai.

Trong thị trấn, một cân thịt cần phiếu mua một cân thịt và tám mươi sáu xu, lúc trước cô nói tìm bạn học mua một cân giá tiền chỉ có hai mươi xu, như vậy có nghĩa là mẹ Lâm đã cho cô nhiều hơn số cần thiết, cũng không nói cần trả tiền thừa, tức là cho cô lộ phí đi đường.

Cô không nói gì cả, nhất định phải tính toán rõ ràng, nếu không đút túi một ít sẽ không phù hợp với tính cách nguyên thân.

Ngày hôm sau, Chu Vân Mộng hiếm khi dậy sớm đứng đợi ở cổng thôn, tốn hai xu đi xe bò vào quận lỵ.

Lúc trước đến thị trấn mua đồ cũng là dùng tiền ngồi xe bò đi, cô cũng sẽ không vì tiết kiệm hai phần tiền phí mà đi bộ đến thị trấn.

Vào vụ thu hoạch mùa thu, người đến huyện trấn không nhiều, chỉ có hai ba người, chú Ngô lái xe bò biết cô, chào hỏi xong cũng không nhiều lời, ông ấy vốn là một người trầm lặng.

Chu Vân Mộng cũng im lặng một cách vui vẻ, dù cô biết cách giao lưu, nhưng phần lớn thời gian cô không muốn giao tiếp với người lạ, cô thích nhất là ở nhà viết tiểu thuyết.

Sau khi đến thị trấn hỏi thời gian và địa điểm để lên xe trở lại, Chu Vân Mộng đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua một ít kẹo trước, nhân viên bán hàng có vẻ không vui vì mua hơi ít.

Sau đó cô đến bưu điện gửi bản thảo.

Mua tem dán, đóng dấu bưu điện, sau đó cô trả tiền.

Liên tiếp gửi thư đến ba nơi tốn không ít tiền, trên phong bì cũng viết chữ gửi bản thảo, còn là nữ đồng chí mặt tròn lần trước, cô ấy tò mò hỏi: "Đồng chí, thì ra lần trước cô mua báo tạp chí là để viết bản thảo à?"

Bởi vì quá ít người mua báo tạp chí, nên cô ấy còn nhớ rõ Chu Vân Mộng.

Chu Vân Mộng gật đầu: "Ừ, viết thử xem, cũng không biết có thể qua hay không."

Nói xong móc từ trong túi áo ra bốn năm viên kẹo đưa cho cô: "Mời cô ăn kẹo, gần đây nhà tôi có việc vui."

"Vậy cho tôi dính chút không khí vui mừng." Nữ đồng chí mặt tròn có ấn tượng với cô rất tốt, cười vui vẻ mà tiếp nhận: "Tôi giúp cô lưu ý, nếu qua nhất định sẽ có hồi âm."

"Được, cám ơn đồng chí, mấy ngày nữa tôi lại đến tìm cô."

Chu Vân Mộng xử lý xong chuyện này, đi vòng qua hẻm nhỏ không có người, ý niệm khẽ động, giỏ trúc trong tay xách thêm hai cân thịt ba chỉ, mặt trên đắp vải nhìn không ra cái gì.

Cô không đi dạo nhiều, ngay lập tức đến địa điểm đã hẹn chờ xe bò, về thôn.

Xuyên qua rừng trúc phân ra hai ngã rẽ, đội sản xuất Thanh Hà đi bên trái, đội sản xuất Phong Sơn đi bên phải.

Chu Vân Mộng gọi chú Ngô dừng xe: "Chú Ngô, cháu xuống xe trước, lát nữa tự mình trở về là được rồi."

Chú Ngô đáp ứng, bảo cô xuống xe.

Cô cũng không tránh né ai, sau khi xuống xe liền đi sang bên phải.

Trên xe hai phụ nữ khác nhỏ giọng nói: "Chắc không phải cô ấy là về nhà mẹ đẻ chứ? Đây không phải là lễ mừng năm mới, còn đang lúc thu hoạch, cũng không biết là đi đưa đồ hay là đi đón gió thu."

Trong thôn lớn như vậy, ai cũng biết vợ em ba nhà họ Lâm là đội sản xuất Phong Sơn gả tới.

Chu Vân Mộng đúng là về nhà mẹ đẻ, cô nhớ rõ chuyện nguyên thân dặn dò trong mộng, phải đối xử tốt với mẹ cô ấy một chút.

Hôm nay ngoài lý do cô ra ngoài để đi gửi bản thảo, cô còn định gửi hai ký thịt ba chỉ cho mẹ để bổ sung cho cơ thể.

Đừng tưởng đội sản xuất Thanh Hà và đội sản xuất Phong Sơn là một cái bên trái và một cái bên phải, sau khi tách ra chỗ ngã ba còn phải đi vòng qua ba đội sản xuất nữa mới đến, không tính là xa nhưng cũng không tính là gần.

Lúc này trời cũng không còn sớm, cái nắng mùa thu khiến người ta nóng bừng, gió chỉ làm người ta mát mẻ trong chốc lát.

Chu Vân Mộng tiếp tục kiên trì bước đi, nghĩ đến chiếc xe bò có lẽ đã đến gần thôn, lát nữa cô phải đi bộ về, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau lòng.

Cuối cùng cô cũng đến đội sản xuất Phong Sơn, đúng như tên gọi, ở đây có thể nhìn thấy một vùng núi rộng lớn phía sau toàn bộ ngôi làng, trong những năm nạn đói, dân làng đã dựa vào ngọn núi này để sinh tồn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp