Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 396


1 ngày

trướctiếp

Tiêu Vân Chước không hề che giấu sự chê bai và chĩa mũi nhọn vào, Hoắc Kiệt tức giận đến mức lại muốn ngất thêm lần nữa.

Cũng chẳng biết tại sao, rõ ràng không tính là thân quen với biểu muội, nhưng ở chung được hai ngày, lại khiến hắn có loại cảm giác nguy cơ vô hình.

Nha đầu này ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, có thể chỉ với mấy câu đơn giản, lại lộ ra một loại miệt thị của trưởng bối, đơn giản giống như là "nhạc phụ tại thế", khiến cho người ta không yên tâm được.

Hoắc Kiệt dịch hai lần về bên cạnh thê tử.

Chỉ là, thời gian tỉnh táo tăng thêm, trong đầu Hoắc Kiệt cũng dần dần hiện lên hình ảnh trước khi ngất.

"Tiêu biểu muội..." Hoắc Kiệt chần chừ, cũng có hơi nghi ngờ tình cảnh trong đầu không phải là mộng cảnh của mình, tại sao lại chân thực như vậy?

"Hử?" Tiêu Vân Chước uể oải lên tiếng.

"Cây trâm này... Cây trâm này sao có thể xuyên qua được lòng bàn tay? Chẳng lẽ... muội từng học võ sao?" Hoắc Kiệt lo lắng hỏi.

"Tướng công, trước đây Tiêu sư phụ một thân một mình hành tẩu giang hồ, sao có thể không biết một chút bản lĩnh tự vệ chứ? Chuyện này có gì mà hiếm lạ?" Quách Sài Nữ không hiểu, đây quả thật là biểu huynh sao?

Làm sao chút chuyện nhỏ này cũng không biết.

Hoắc Kiệt ngây ngẩn cả người, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước, thật sự là không nghĩ ra nàng... lăn lộn giang hồ như thế nào?

Những năm này mỗi lần Hoắc gia nhắc đến Tiêu Vân Chước lưu lạc ở bên ngoài của Tiêu gia này, phần lớn là thổn thức đáng thương là chính, thậm chí cảm thấy rằng có lẽ nàng đã mất mạng rồi, hiện tại người này đã trở về, nhưng người ngoài, cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ, những năm này nàng dĩ nhiên đã phải chịu rất nhiều đau đớn mà người bình thường không chịu được.

Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, ngộ nhỡ lại xát muối lên vết thương của nàng thì không tốt...

Vốn dĩ cảm thấy quá khứ của nàng, có chút thần bí, bây giờ người này lại còn biết chút võ công, Hoắc Kiệt lại càng cảm thấy... Sương mù dày đặc rồi.

Xe ngựa một đường hồi kinh, đầu tiên đưa Tiêu Vân Chước về Tiêu gia.

Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ đã hẹn cẩn thận, để cho nàng ấy chuẩn bị một chút, sau đó đến thiện đường gặp lại.

Sau khi tách ra, lúc này Hoắc Kiệt mới lại dẫn Quách Sài Nữ về Hoắc gia, sau này Sài Nữ muốn đến thiện đường, ở tiểu viện ngoài thành thì không tiện, dĩ nhiên là ở trong chủ viện của Hoắc gia mới tiện hơn.

Tiêu Vân Chước vừa đi, lúc này Hoắc Kiệt mới bày tỏ nghi vấn của mình.

"Biểu muội này của ta... thật sự là một người kỳ quái, rốt cuộc nàng hiểu Tiêu Vân Chước bao nhiêu? Con bé này ở Quan Tây rốt cuộc làm cái gì, quen biết hạng người gì, lại tập được võ công như thế nào?" Hoắc Kiệt thật sự vô cùng tò mò.

"Tướng công, chàng là biểu huynh của Tiêu sư phụ, làm sao lại biết ít hơn so với ta vậy?" Quách Sài Nữ nói thẳng một câu.

"..." Hoắc Kiệt bất đắc dĩ: "Dù sao đã nhiều năm không gặp, đừng nói là ta, ngay cả Tiêu gia, chỉ sợ cũng mơ hồ."

Quách Sài Nữ nghĩ một chút.

Một lát sau, lúc này mới tìm từ để nói: "Kỳ thật... tất cả hiểu biết của ta về Tiêu sư phụ, đều đến từ miêu tả của cha ta!"

"Theo như cha ta nói, năm đó ông ấy gặp được Tiêu sư phụ, Tiêu sư phụ còn rất nhỏ, khả năng cũng chỉ sáu bảy tuổi, lẻ loi một mình, nhìn như bà cụ non, y phục mặc trên người sạch sẽ lại có hơi rách, một thân một mình đi bên ngoài, trong mắt rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng khuôn mặt nhỏ lại rất kiên định nghiêm túc, gặp người cũng ráng chống đỡ làm ra vẻ kiên cường dũng cảm..."

Chỉ một câu này, Hoắc Kiệt lập tức sửng sốt.

Biểu muội đáng thương như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp