"Hắn chưa từng gặp chúng ta, nhất thời hồ đồ rồi, con không thể một cơ hội cũng không cho ca ca con chứ! Con đứa nhỏ này sao lại ác độc như vậy? Con suy nghĩ cho mẹ con một chút, bà ấy cả đời này đã khổ sở biết bao, đến lúc chết vẫn còn nhắc tới ca ca con, bà ấy mới đi được bao lâu? Nếu như bà ấy biết chúng ta hại ca ca con, con nói bà ấy có thể nhắm mắt sao!?" Chu phụ nhớ tới thê tử, cũng cảm thấy rất áy náy, nhất thời nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Tiêu Vân Chước đứng ở trong cái sân sát vách, lẳng lặng nhìn.

Linh hồn của Miêu thị, từ tối hôm qua đã vô cùng bạo động, lúc khóc lúc tức giận, lúc hối hận, rồi lại tức giận, phức tạp chưa từng thấy bao giờ như vậy.

Tiêu Vân Chước cũng không trấn an.

Đó là hai mươi năm của Miêu thị, nàng cảm thấy mình không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dăm ba câu đã khiến cho đối phương bình tĩnh trở lại.

"Con chính là nghĩ đến mẹ, cho nên con mới chịu báo án!" Yên Chi cũng tức khóc lên: "Cha, hắn xứng với sự lo lắng của mẹ con hai mươi năm sao?! Nhà chúng ta nghèo, hắn không nhận chúng ta cũng không sao, kiểu người như nhà chúng ta, cũng không tranh nổi, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến hắn cái gì, nhưng hắn trực tiếp lấy mạng chúng ta! Hôm qua nếu không phải sát vách có mấy vị ân nhân ở, chúng ta còn mạng sao? Chẳng lẽ cả nhà chúng ta phải chết sạch sẽ, mới coi như xứng đáng với mẹ con?"

"Cha, con cũng không còn nhỏ nữa, người có nghĩ tới con không? Con cũng là con của người mà?" Yên Chi thấy cha nàng nhấc chân đi ra bên ngoài, sau khi gọi một tiếng, trực tiếp khóc rống.

"Từ khi con sinh ra tới bây giờ, hắn đã cướp hai người đi, ca ca vô tội, cho nên con không oán niệm, con cũng nỗ lực giúp các người tìm được hắn, cũng muốn một nhà đoàn tụ! Thế nhưng, con không thể làm kẻ ngu, dao đã kề ở trên cổ con rồi, con còn phải cân nhắc vì hắn! Người và mẹ sẵn lòng trói buộc mạng của mình vào lương tâm của hắn, nhưng con thì không..." Yên Chi lại kêu lên.

Dưới chân Chu phụ như có sức nặng ngàn cân.

Nhi tử là sự nhung nhớ hai mươi năm của mình và thê tử.

Nữ nhi, từ nhỏ hiểu chuyện, lúc bi bô tập nói, đã biết nhào vào phía trước mẹ, là đứa nhỏ ngoan biết bảo vệ mẹ nàng ta.

Những năm này trong thôn bao nhiêu người chê cười ông ấy không có nhi tử? Nhưng Yên Chi vĩnh viễn sẽ nói đỡ cho ông ấy, sẽ giương nanh múa vuốt chỉ vào những người đó mà mắng, người người đều nói miệng lưỡi nàng ta sắc bén, nhưng ai cũng sẽ hâm mộ ông ấy có khuê nữ tốt như thế.

"Chuyện gì thế này chứ!" Chu phụ trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay thô ráp ôm lấy đầu, hai mắt đục ngầu không thấy rõ con đường phía trước.

...

Một giấc này của Hoắc Kiệt trực tiếp ngủ đến buổi chiều.

Chờ đến lúc hắn ngây ngốc tỉnh lại, bọn họ đã ở trên xe ngựa trở về rồi.

"Quả nhiên rất là nhiều máu..." Hoắc Kiệt khẽ lắc đầu: "Nương tử, nàng không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì sao? Tướng công, lần sau chàng đừng ngốc như vậy nữa, chàng nào có đánh thắng được người áo đen kia, từ chiêu thức lúc hắn đánh nhau với ta, người này chắc chắn đã từng học võ, hơn nữa còn rất lợi hại, chỉ là chẳng biết tại sao, thân thủ rất tốt không dùng vào chỗ có ích, lại muốn làm sát thủ..." Quách Sài Nữ không lý giải được.

"Mấy ngày nữa bảo người đến nha môn hỏi một chút là biết rồi." Tiêu Vân Chước nói xong, sau đó lườm Hoắc Kiệt một cái: “Ách, vừa rồi biểu huynh, thật sự là cực kỳ uy vũ, tiếng ngã xuống, cũng cực kỳ vang dội."

"..." Hoắc Kiệt tức giận đến mức phun ra lửa: "Tại hạ bất tài, tuy là yếu đuối, thế nhưng so với huynh trưởng và đệ đệ của muội vẫn mạnh hơn chút mà thôi!"

Đùa hắn sao?

Sao có thể mặt dày như vậy!

Tiêu Văn Yến thì không nói, tuổi còn nhỏ.

Tiêu Văn Việt thế nhưng là lớn gần bằng hắn, người này thân thể còn giòn hơn so với cây gậy trúc, đó là huynh trưởng ruột thịt của Tiêu Vân Chước, người trong nhà cũng như thế, làm sao không biết xấu hổ mà chê hắn chứ!

"Nhị huynh nhà ta mặc dù thân thể không được tốt, nhưng tâm nhãn nhiều, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm cỡ này, người chết là ai thật sự đúng là khó mà nói." Tiêu Vân Chước nói thật, lại cố ý kích thích thêm một câu: "Về phần biểu ca ấy nha... có thể biết đọc sách, đã không tệ, quả thực không thể yêu cầu nhiều thêm cái gì..."

Người mà Tiêu Vân Chước có thể bắt nạt không nhiều, Tiêu Văn Yến được tính là một trong số đó, nhưng thằng bé quá ngu ngốc, bị đùa giỡn vài lần vẫn như cũ là người hồ đồ.

Hoắc Kiệt biểu huynh lại khác.

Hắn... Thông minh, quy củ còn có tính cách, có tức giận như thế nào, cũng vẫn tỏ ra rất lịch sự, ở bên cạnh Sài Nữ, giống như là con chó mà nàng ta nuôi, chơi rất vui, nhịn không được lại muốn chú chó này tức hổn hển kêu vài tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play