Nếu thật sự muốn động thủ với người ta thì phải tuyệt đối chắc chắn rằng mình có thể lui ra mà không bị tổn thương, hoặc là làm cho đối phương không còn khiêu khích mình được nữa, hoặc là lặng yên không một tiếng động làm đối phương không thể mở miệng được nữa.

Nhưng La Phi Nguyệt chỉ biết tỏ ra hung hãn mà không biết cách tự bảo vệ mình.

Tuy nhiên chuyện này cũng không đến phiên nàng dạy, La gia đường đường là Quốc Công phủ, La Phi Nguyệt cho dù mang danh hung hãn thì vẫn có thể sống tốt.

“Sao mà ta không hiểu đạo lý cứng quá dễ gảy chứ? Ngược lại ngươi ấy, nhìn thì thấy hòa khí đó nhưng lại cứng đầu hơn ta nhiều. Cục xương cứng như Tống gia mà ngươi cũng dám nhai, ta chỉ đánh nhau với người khác mà thôi, so với ngươi còn kém xa lắm.” La Phi Nguyệt nhìn nàng thật sâu.

Tiêu Vân Chước cũng rất bất đắc dĩ mà.

Nếu như đó là việc của người sống thì nàng cũng tiếc mệnh lắm, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội người ta như vậy.

Nhưng để đòi công đạo cho người chết thì lại không thể băn khoăn quá nhiều.

Hai người nhanh chóng đi tới bên hồ.

Lúc này người nha môn đang quan sát xung quanh, hẳn là muốn tìm dấu vết mà hung thủ để lại.

Tiêu Vân Chước vừa đến, Hoắc lục thúc lập tức nhìn thấy, liền sải bước dài đi về phía nàng, rất có uy nghiêm của trưởng bối, khuôn mặt lại lộ ra mấy phần lo lắng. Vừa đi tới chỗ nàng, ông ấy liền nói: “Nha đầu này, cháu chạy tới đây làm gì vậy? Bên hồ này trơn lắm, phải cẩn thận đấy.”

Ông ấy có dự cảm không tốt lmaws.

Theo hiểu biết của ông ấy về Tiêu Vân Chước, bất cứ khi nào hài tử này xuất hiện thì rất có thể sẽ bị dính vào vụ án.

Nghe nói nàng vừa mới cùng với Tam vương gia gây phiền toái cho Tống gia, chuyện vừa mới lắng xuống không lâu, nếu lại dính vào vụ án quý nữ này thì thanh danh kia không thể ngăn lại được nữa.

Tiêu Vân Chước nhìn xuyên qua Lục biểu thúc, lại nhìn thấy Quản Trân Nhi đã chết đang bay lơ lửng bên kia.

Nàng ta mới vừa chết hôm qua, có lẽ vẫn chưa quen lắm.

Phong thủy ở đây rất tốt, cho dù nàng ta có oán khí cỡ nào cũng không thể trở thành lệ quỷ được, nhiều nhất chỉ có thể lang thang ở đây mấy ngày trước lễ đầu thất rồi khi cơ hội đến thì sẽ tự nhiên rời đi.

“Đồ tiện nhân La Phi Nguyệt! Sao người chết không phải là ngươi chứ?”

Quản Trân Nhi bay thẳng tới, tóm lấy cổ La Phi Nguyệt.

Trên người nàng ta ướt át nhớp nháp, trên đầu còn dính mấy sợi rong rêu, khắp người lạnh buốt. Khi nàng ta tới gần, La Phi Nguyệt lập tức hắt xì một cái, dùng khăn nhẹ nhàng xoa xoa mũi.

Hồn phách của Quản Trân Nhi còn chưa mạnh lắm, căn bản không thể làm gì La Phi Nguyệt được.

“Tại sao chứ?” Quản Trân Nhi thấy mình không thể chạm vào La Phi Nguyệt, vừa cuống lại vừa tức: “Ta phải làm sao đây, phải làm sao đây… Mẫu thân…Tỷ tỷ, con sợ lắm…”

Thi thể của Quản Trân Nhi đã được cất giữ, từ hôm qua người Quản gia đã đến đây nhưng cũng không thể cứ giữ mãi ở đây được.

Tiêu Vân Chước không dời mắt, chỉ lặng lặng nghe mấy tiếng nói suy sụp của Quản Trân Nhi.

“Lục biểu thúc đại nhân cứ lo việc của mình đi, cháu chỉ đi theo La cô nương tới đây xem thử một chút thôi.” Tiêu Vân Chước nói.

Làm sao Hoắc Tuân có thể tin nàng cho được?

Người khác đều nói là do Tam vương gia tìm được nhược điểm của Tống phò mã, nhưng Hoắc Tuân vốn đã có mấy lần kinh nghiệm trước đó nên không tin lắm. Ông ấy luôn cảm thấy Tam vương gia nhiều nhất chỉ là người hỗ trợ, còn người thực sự nháo ra ồn ào lớn như vậy lại chính là đứa cháu gái này của mình.

Đặc biệt là tam ca của ông ấy lúc đó cũng có mặt ở hiện trường, sau lại ông ấy có tò mò hỏi mấy câu. Mà khi tam ca nhắc tới Tiêu Vân Chước thì thái độ vô cùng kỳ quái.

Có lẽ chỉ là bởi lo ngại đến danh tiếng của Tiêu Vân Chước nên mới không dám nói thẳng mà thôi.

“Cháu…đừng có đi lung tung ở đây nữa, hung thủ còn chưa xác định được là ai đâu, lỡ như trong trại ngựa này có tặc tử ẩn náu thì một tiểu cô nương như cháu rất dễ gặp nguy hiểm.” Hoắc Tuân liếc mắt nhìn La Phi Nguyệt: “Hiềm nghi của La cô nương còn chưa xóa bỏ đâu, tốt nhất ngươi cứ ở trong phòng đừng đi ra ngoài, nếu có tình huống gì khác thì bản quan sẽ thông báo cho ngươi.”

“Bắt tiện nhân La Phi Nguyệt này lại đi! Tại sao ta đã chết rồi mà nàng ta còn được yên lành như thế? La gia cô nương có gì hay chứ, tại sao, tại sao mà người Sầm gia chỉ thích các nàng?” Quỷ hồn Quản Trân Nhi lại bắt đầu náo loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play