“Lúc ấy ta cũng quá tức giận nên mới tự mình tới lý luận với nàng ta, bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ ra lúc ấy ta phải quay lại gọi thêm người tới, như thế thì không đến mức chỉ đánh ngang tay!” La Phi Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trên cổ nàng ta vẫn còn vết thương do Quản Trân Nhi cào, đương nhiên, trên mặt Quản Trân Nhi cũng bị nàng ta tát mất cái.

Cũng chính vì trên người Quản Trân Nhi có mấy vết thương rõ ràng do chính tay nàng ta gây ra nên nàng ta mới bị xem như hung phạm.

Lúc này, vẫn có mấy nha dịch ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm nàng ta.

“Sao các ngươi lại cãi nhau?”

Nhắc đến chuyện này, La Phi Nguyệt càng tức giận hơn, ánh mắt sắc bén nói: “Mấy nha hoàn bà tử cũng bị thương, thế nên ta mới bảo bọn họ đi xử lý vết thương rồi nghỉ ngơi. Chỉ là trong lòng ta bực bội, không có cách nào xả ra được nên mới đi loanh quanh, nhưng mà khi tới bên hồ lại nhìn thấy Quản Trân Nhi đang khóc lóc kể lể với tiểu công tử Sầm gia, cũng chính là đệ đệ của tỷ phu ta đấy, nói là ta càn quấy bắt nạt nàng ta! Đến lúc đó ta mới biết được nguyên nhân tại sao nàng ta lại xúc phạm tỷ tỷ ta như thế!”

“Sau khi tỷ tỷ ta xuống mồ, tỷ phu cũng lánh đời, nói rõ với bên ngoài rằng đời này sẽ không cưới ai nữa! Mà Quản Trân Nhi lại có ý với tỷ phu ta, bây giờ không còn cơ hội nên mới trút giận lên người tỷ tỷ đã mất của ta! Nàng ta muốn gả cho ai thì ta không quản được, nhưng đừng có giận chó đánh mèo lên tỷ tỷ của ta! Cho nên, sau khi Sầm gia tiểu công tử đi rồi, ta mới… đi tới tát nàng ta hai cái.”

“Nàng ta lén đi gặp Sầm gia tiểu công tử nên bên cạnh không có ai, đương nhiên là không đánh lại ta, cuối cùng ta thắng được một ván.” La Phi Nguyệt mạnh miệng nói.

Tiêu Vân Chước nghe mà đau đầu.

Đánh vài cái có ích lợi gì đâu?

Bản thân nàng ta cũng bị thương không nhẹ!

“Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm.” Tiêu Vân Chước không khỏi nói.

“Ta cũng biết như thế, chỉ là… ta đang nổi nóng. Nếu như ta nhịn thì sẽ không thoải mái được! Ta cũng biết nếu cho dù sau này chứng minh được người này không phải do ta g.i.ế.t. thì rốt cuộc ta cũng đã đánh nàng ta một trận, ta cũng không thoát được cái danh tiếng xấu…Nhưng chẳng thà ta phải mang tiếng xấu còn hơn là giống như tỷ tỷ ta, ngây thơ tốt bụng đến nỗi ngay cả một thợ đèn mà cũng có thể ức hiếp được.” La Phi Nguyệt nói, trong mắt cũng hiện ra mấy phần cô đơn.

Tùy hứng có gì mà không tốt chứ?

Khi mấy tiểu nhân kia muốn hãm hại nàng ta sẽ phải cân nhắc một chút xem thử bọn họ có chịu nổi cơn giận của nàng ta hay không.

“Người ta đều nói, nữ nhân như nước, cần phải mềm mại, nhưng bây giờ ta không nghĩ vậy nữa. Một nữ tử yếu đuối chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ, một khi gặp nguy hiểm thì thậm chí còn không thể tự cứu mình! Ta chỉ hận bản thân mình hiểu ra quá muộn, thậm chí còn hận mình không sinh ra trong nhà võ tướng. Nếu như từ nhỏ ta được tập võ, làm một nữ sát tinh hung thần ác sát thì ai còn dám ức hiếp tỷ tỷ của ta?” La Phi Nguyệt lại có chút buồn bã.

“…” Tiêu Vân Chước kinh ngạc nhìn nàng ta: “Ngươi còn muốn làm một nữ sát tinh?”

Trong đầu Tiêu Vân Chước tự động hiện lên một dáng người cường tráng cơ bắp cuồn cuộn quét qua mọi người…

Nàng lắc đầu, cảm thấy hình ảnh này có hơi đáng sợ.

“Nữ tử La gia các ngươi thật là kỳ quái, hoặc là ngây thơ tốt bụng đến cực hạn, hoặc là…lại đi theo một hướng cực đoan khác. Nhà các ngươi không dạy các ngươi về đạo trung dung sao? Ngươi phải biết rằng, quá cứng thì dễ gãy, trên đời này có rất nhiều người chết cũng là…trước đó có tính tình bướng bỉnh như ngươi.” Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta, bất đắc dĩ nói.

Động tí liền đánh đánh.g.i.ế.t..g.i.ế.t. sẽ rất dễ đắc tội với người ta, nếu lỡ như gặp phải một người mà mình đánh không lại thì chẳng phải dễ chết lắm à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play