Thịnh An ngồi thoải mái trên ghế sofa.

Hách Kính Nghiệp ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt bày la liệt laptop và các thiết bị khác, thậm chí còn dựng cả giá đỡ, quay phim trực tiếp.

Còn Tưởng Ngư thì…

Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu đối diện.

Ba người mặc thường phục, một người thì đứng canh cửa, hai người còn lại đứng hai bên trái phải, không chừa cho Tưởng Ngư chút góc khuất nào để thoát.

Tưởng Ngư rợn cả người, ngồi không yên.

Cô ấy liếc nhìn máy quay, càng thêm không thoải mái.

“Còn phải quay nữa sao?” Tưởng Ngư yếu ớt hỏi.

Gần đây cô bận bịu quá, tóc bết dầu còn chưa kịp gội, mặt chưa rửa, không trang điểm, mà lại phải đối diện với một mỹ nhân như Thịnh An...

Tưởng Ngư cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thịnh An: “Ừ, quay lại một chút.”

Tưởng Ngư nghe vậy, chỉ có thể tự an ủi bản thân, chắc họ chỉ ghi lại quá trình “thẩm vấn” cô thôi.

Chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Trong khi đó.

Ở đầu bên kia của camera trực tiếp, trong một phòng họp rộng lớn, có hơn một trăm lãnh đạo các cấp cùng nhân viên liên quan đang tập trung nhìn chằm chằm màn hình lớn.

Trong tay họ đều cầm sổ ghi chép và bút, chăm chú quan sát Tưởng Ngư, gần như muốn nghiên cứu kỹ từng sợi tóc bết dầu của cô ấy.

Tưởng Ngư vẫn chưa hay biết gì.

Thịnh An: “Nói đi.”

Tưởng Ngư lắp bắp: “Nói… nói gì?”

Thịnh An đặt khẩu súng lên bàn, không biết là vô tình hay cố ý, nòng súng vẫn nhắm vào Tưởng Ngư.

Trong khi đó, tay cô lại nghịch ngợm xoay xoay cây bút, nhẹ nhàng cười:

“Tưởng Ngư, chúng tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với cô. Việc tôi xuất hiện trước mặt cô đã chứng tỏ chúng tôi nắm rõ mọi thông tin của cô. Cô không còn lựa chọn nào khác. Về chuyện trọng sinh và không gian, tôi nghĩ cô sẽ muốn tự mình nói ra thì hơn.”

Tim Tưởng Ngư giật thót.

Tự mình nói ra...

Tức là còn có cách không phải tự mình nói ra.

Da đầu cô tê dại, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, nghiến răng nói: “Tôi thật sự không biết mấy người đang nói cái gì.”

Thịnh An nhìn về phía Hách Kính Nghiệp.

Hách Kính Nghiệp lập tức nghiêm túc, giọng điệu đều đều, cất tiếng:

“Tưởng Ngư, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp được một năm, ba mẹ qua đời cách đây năm năm, từ đó đến nay luôn sống một mình. Cô có một người bạn trai tên là Dư Lợi Thiên, cách đây không lâu mới chia tay vì đối phương ngoại tình. Trong suốt bốn năm đại học, cô vẫn luôn chu cấp cho Dư Lợi Thiên và bạn cùng phòng của anh ta là Trần Kiều Kiều.”

Tưởng Ngư giật bắn người, kinh hãi nhìn Hách Kính Nghiệp.

Bị moi móc hết sạch trơn như vậy, ai mà cảm thấy dễ chịu cho nổi.

Thịnh An nhướng mày: “Cô quả là một kẻ khờ chính hiệu.”

Tưởng Ngư: “……”

— Cô ấy đã nhận ra điều đó rồi, không cần phải nhấn mạnh đâu.

Hách Kính Nghiệp vẫn tiếp tục: “Nhưng từ năm ngày trước, cô bắt đầu có những thay đổi, lắp đặt cửa sắt, thay kính chống đạn…”

Tưởng Ngư vội vàng lên tiếng: “Tôi sợ tên bạn trai cũ và ả tuesday kia đến gây rối mà thôi! Thế thì làm sao? Không được à?” 

Thịnh An mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên là được, vậy xin hỏi hàng rào sắt biến mất đi đâu rồi? Vì sao nó vốn dĩ nằm trong tầng hầm, mà chỉ một mình cô tay không đi xuống rồi trở lên, đã không thấy đâu nữa?”

Tưởng Ngư: “!!”

Cô ấy gần như ngừng thở.

Hách Kính Nghiệp: “Trong hai ngày qua cô đã mua tổng cộng 135 bao gạo, 120 bao bột mì, 5 thùng muối, 5 thùng đường, cùng với những món mua trong siêu thị…”

Thịnh An quét mắt qua căn phòng, nửa cười nửa không:

“Một đống lớn như vậy, cô để ở đâu rồi?”

Tưởng Ngư: “……”

Cô ấy sắp vỡ tung rồi.

— Mẹ nó, sao đến cả chuyện cô mua bao nhiêu thứ họ cũng biết vậy?!

Ai rảnh rỗi quá vậy chứ, còn đi đếm nữa?!

Bị chặn họng đến á khẩu không nói được gì, Tưởng Ngư cắn chặt môi, cả người đều không ổn.

Đối phương rõ ràng đã nắm trong tay "chứng cứ", đầu óc Tưởng Ngư quay mòng mòng như bánh xe lửa, nghĩ đến bốc khói mà vẫn không biết phải giải thích thế nào.

Đồ đạc biến mất là sự thật.

Hay là...

Cô lén lút chuyển đồ đi chỗ khác?

Tưởng Ngư liếc trộm Thịnh An, chỉ cảm thấy người này tuyệt đối không phải dạng dễ đối phó.

Thịnh An lại thay đổi biểu cảm, thở dài, nhìn cô với ánh mắt đầy tập trung:

“Tưởng Ngư, tôi có cả trăm cách để cô mở miệng, nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn cách hòa bình. Bởi vì, tôi không chỉ muốn biết thông tin từ cô, mà còn muốn cô gia nhập cùng chúng tôi, chung tay chống lại tận thế.”

Chống lại tận thế?

Tưởng Ngư suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm.

Cô ấy cười nhạt, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Con người còn có thể chống lại tận thế? Cô biết cái gọi tận thế là gì không?”

Sao lại có người nói ra những lời như vậy?

Chống lại tận thế?

Buồn cười thật đấy, những người này không biết đó là một thảm họa kinh khủng cỡ nào. Những thân thể bằng xương bằng thịt lại dám nói chuyện chống lại tận thế.

Thật là ngông cuồng!

Tưởng Ngư nghĩ đến viễn cảnh xảy ra sau 21 ngày, không khỏi rùng mình.

Thịnh An vẫn bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào:

“Có thể cô sẽ nghĩ chúng tôi là ngông cuồng, nhưng nếu chúng tôi không làm gì, những gì đã xảy ra ở kiếp trước của cô, kiếp này vẫn sẽ xảy ra, đất nước bị tàn phá, nền văn minh nhân loại dần biến mất...”

“Đất nước với hơn mười tỷ dân không thể lùi bước. Một khi đã biết, chúng tôi phải dốc hết sức lực.”

Tưởng Ngư: “Không phải cứ dốc hết sức là có thể thay đổi được!”

“Tôi biết.” Thịnh An chậm rãi nói, “21 ngày sau, khi đợt mưa sao băng đó ập xuống bất ngờ tấn công toàn cầu, mang đến những đòn tàn phá khủng khiếp, thì ngay sau đó, thiên tai sẽ liên tiếp kéo đến...”

Từng chữ đối phương nói ra, cơ thể Tưởng Ngư càng thêm căng cứng.

Còn có người trọng sinh khác ư?!

Đất nước... thực sự đã biết chuyện về tận thế rồi sao?

“Đất nước biết nhiều hơn cô tưởng, và cũng làm được nhiều hơn những gì cô nghĩ.”

Thịnh An nói xong, chìa tay ra.

Hách Kính Nghiệp lập tức đưa chiếc máy tính bảng cho cô.

Thịnh An đặt nó lên bàn trà, hướng về phía Tưởng Ngư.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play