Tưởng Bàng vốn dĩ cũng không có mối quan hệ tốt đẹp gì với người Liêu gia, trước đây chỉ là vì một con dê béo mang đến tận cửa mà hợp tác với họ để dụ Hoắc Đại Ngưu rơi vào bẫy.
Hiện tại, khi mạng sống đang bị đe dọa, đừng nói là không có quan hệ gì với Liêu gia, ngay cả cha mẹ ruột của hắn cũng có thể bán đi.
“Là Liêu gia bảo bọn ta làm vậy, bọn họ không muốn gả nữ nhi cho ngươi, nên mới đến nhờ bọn ta ở sòng bạc hỗ trợ. Sau khi xong việc, bọn ta kiếm được tiền, còn bọn họ thì muốn hôn thư! Hoắc lão đệ, nếu ngươi muốn tìm thì cứ tìm Liêu gia đi…”
Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng lấy được hôn thư, ai ngờ rằng Hoắc Đại Ngưu mà thường ngày nhìn to con, thực ra lại là kẻ bất lực, hôm nay bỗng nhiên lại tâm huyết đến vậy.
Tục ngữ có câu rằng “con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người”, nghĩ đến việc này thật sự đã làm người ta hối hận. Nếu biết trước đã không tham lam như vậy, Tưởng Bàng giờ đây thực sự muốn khóc.
Bên kia vừa thấy Tưởng Bàng chỉ ngón tay lên đầu mình, phu thê Liêu gia mặt đã tái xanh.
Những người trong thôn đang xem náo nhiệt xung quanh cũng đổi sắc mặt, nhìn nhau rồi nghe lời Tưởng Bàng nói, xem ra hôm nay sự việc náo nhiệt này còn có nhiều điều kỳ quái khác ẩn dấu.
Hoắc Thừa Nghị quay đầu lại, nhìn về phía phu thê Liêu gia.
Hắn không phải là nguyên chủ, đối với Liêu Hồng Ngọc gì đó không hề thú vị, cũng không có hứng thú với phụ nữ. Nhưng hiện giờ, khi tiếp nhận cơ thể này, nguyên chủ để lại tình huống rối rắm, hắn đều muốn nhanh chóng xử lý để tránh phiền toái về sau.
“Liêu thúc, Liêu thẩm, các người nghĩ rằng chỉ cần đến cửa từ hôn trực tiếp là xong, sao có thể dùng cách này hại Hoắc gia ta được?”
Hoắc Thừa Nghị cười, nhưng nụ cười của hắn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Liêu Đại Tài, lời của Tưởng Bàng nói đều là thật đúng không?” Bên cạnh, sắc mặt Hoắc Kim Thủy cũng trở nên khó coi.
Mặc dù Hoắc Đại Ngưu là kẻ không biết cố gắng và vô dụng, nhưng dù sao cũng là người trong nhà Hoắc gia, và vẫn là cháu trai của hắn. Trong xã hội cổ đại, quan hệ huyết thống rất quan trọng, nếu không, hắn cũng sẽ không che chở cho nguyên chủ loại người này ở lại trong thôn.
Hoắc Kim Thủy cũng không phải không biết cháu trai của mình xứng với nữ nhi nhà Liêu gia là một sự uổng phí cho họ, nhưng hôn sự này hai nhà đã sớm định ra, bạc sính lễ cũng đã đưa, sao có thể nói từ hôn là từ hôn?
Dù thật sự quyết tâm muốn rút lui, Liêu gia cũng đã đến cửa, thân là lí chính, hắn không thể quá thiên vị cho Đại Ngưu. Nhưng Liêu gia đi tìm người ở sòng bạc là có ý gì?
Nếu hôm nay Đại Ngưu không kiên cường như vậy, vậy đại ca của hắn cùng một nhà chẳng phải sẽ bị một trăm lượng bạc này bức tử sao!
“Không có không có, lí chính, ngươi đừng nghe những người này nói bừa, người ở sòng bạc sao có thể tin được? Chúng ta không muốn từ hôn, không muốn từ hôn…”
Nghe thấy Hoắc Kim Thủy lên tiếng, phu thê Liêu gia vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Việc này bọn họ nào dám nhận? Hoắc Đại Ngưu dù có hung hãn, thì tối đa cũng chỉ là đánh bọn họ một trận. Dù sao họ cũng là người đã cắm rễ lâu trong thôn, nhưng Hoắc Kim Thủy lại là lí chính; nếu không xử lý tốt, đối phương có thể đuổi bọn họ ra khỏi thôn. Đến lúc đó, không có nhà để về thì còn thê thảm hơn.
“Chính là, người ở sòng bạc toàn nói bừa, nhà chúng ta làm sao có thể từ hôn được chứ? Đại Ngưu là một người tốt, rất xứng với Liêu Hồng Ngọc!”
Liêu bà tử ngày thường rất lớn gan, nhưng trong thời điểm này cũng phải biết nặng nhẹ. Họ không thể nhận chuyện cùng sòng bạc hãm hại Hoắc Đại Ngưu, nếu không thì Liêu gia sẽ bị người trong thôn châm chọc.
Vốn dĩ họ cũng không có ý định bức ép Hoắc gia như vậy, nhưng họ nào biết rằng người ở sòng bạc lại tham lam như thế, chỉ cần lên tiếng là một trăm lượng, đã chọc cho Hoắc Đại Ngưu nổi giận.
Liêu bà tử nghĩ một trận, cũng không xem xét có phải đã đắc tội với Tưởng Bàng hay không, nhanh chóng đẩy trách nhiệm ra ngoài, nhìn về phía Hoắc Thừa Nghị cười nịnh nọt.
“Đại Ngưu à, chú thím đều đau lòng cho Hồng Ngọc. Ngươi thua nhiều bạc như vậy, chú thím mới nghe những người này nói muốn đem Hồng Ngọc bán vào thanh lâu, vì lo lắng mới nghĩ đến việc từ hôn. Hồng Ngọc nhà ta là thật sự thích ngươi, trong thời gian này còn đang ở nhà làm áo cưới, chỉ chờ thương lượng ngày tốt để thành thân với ngươi. Không tin thì ngươi đi xem, trong phòng áo cưới đã làm được một nửa rồi…”
Liêu bà tử liên tục nói về con gái của mình, Hoắc Đại Ngưu thích Liêu Hồng Ngọc, chỉ cần nhắc đến Liêu Hồng Ngọc thì hắn lập tức ngoan ngoãn phục tùng.
Lại nói, nhà Hồng Ngọc thật sự đang làm áo cưới, nhưng không phải để làm cho Hoắc Đại Ngưu. Tuy nhiên, trong tình huống này, điều quan trọng nhất là phải thoát thân. Nếu cứ nói như vậy, khi Hoắc Đại Ngưu nhìn thấy nhà Hồng Ngọc đang thêu áo cưới, chắc chắn sẽ tin tưởng họ!
"Phi, Liêu bà tử, bà giỏi thật đấy, xảy ra chuyện mà muốn bắt lão tử gánh tội thay cho các ngươi, cũng không hỏi lão tử Tưởng Bàng là ai. Các ngươi cứ đợi đấy!’”
Tưởng Bàng bị Hoắc Thừa Nghị cầm dao chọc sợ hãi, nhưng điều đó không có nghĩa là gã sợ Liêu gia. Từ trước đến nay, Tưởng Bàng luôn là kẻ khi dễ người khác, vậy mà Liêu gia lại muốn đẩy chuyện này lên đầu gã, thật là buồn cười.
Hôm nay gã đã chọc giận Hoắc Đại Ngưu, mà bà ta này lại muốn kéo hắn vào, nếu Hoắc Đại Ngưu tức giạn đến khó thở thì không phải thật sự sẽ chém hắn sao?
Oán hận trừng mắt nhìn phu thê Liêu gia, Tưởng Bàng tức giận thốt ra những lời tàn nhẫn, một mạch liền đem toàn bộ sự tình mà gã biết run rẩy nói ra.
“Hoắc lão đệ, ngươi đừng có tin Liêu gia, việc này chính là Liêu gia đến tìm bọn ta trước. Nữ nhi nhà họ sớm đã cùng tiểu tử ở tiệm tạp hóa Lưu gia nhớ thương trên trấn làm quen. Nếu ngươi không tin, hãy đi hỏi thăm trên trấn là biết ngay. Nhà Lưu gia đang chuẩn bị tìm bà mối đến cầu hôn, biết đâu còn làm cả chuyện châu thai ám kết. Nếu không, sao lại vội vã hãm hại ngươi như vậy để từ hôn chứ…”
Tưởng Bàng cũng không phải là người tốt, cả ngày chỉ biết ăn ngon uống say, dạo quanh thanh lâu và thường nói những lời thô tục. Liêu bà tử tưởng đẩy sự tình lên đầu hắn là xong, nhưng hắn nào phải là người dễ bị chọc như vậy.
Không cần quan tâm gã có nói quá hay không, chỉ cần trông chờ Hoắc Thừa Nghị đổ lửa giận lên người Liêu gia và nhanh chóng thả gã đi, bởi vì trên đùi gã còn bị thương và đang chảy máu đây này!
Mặc dù những lời này của gã không hoàn toàn đúng, nhưng cũng có hơn phân nửa sự thật.
Quốc dân Triệu Quốc đã được khai phóng, mặc dù vẫn còn có các quy tắc như tam tòng tứ đức cho nữ giới và những lời lẽ về hôn nhân, nhưng cũng không hạn chế việc nam nữ trẻ tuổi gặp mặt và lui tới với nhau. Chỉ cần không làm ra những chuyện quá phận, thì việc nói chuyện yêu đương và làm quen giữa giới trẻ vẫn được phép.”
Chính vì vậy, trong thôn, Liêu Hồng Ngọc mới có cơ hội kết giao với tiểu tử nhà Lưu gia trên trấn. Ngày thường, hai người định ngày hẹn hò mà người trong thôn không biết, nhưng người nhà Lưu gia ở quê thì lại rõ ràng. Chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết ngay.
Sau khi Tưởng Bàng nói xong, mọi người xung quanh hiểu rằng dù gã không kể toàn bộ sự thật, nhưng việc Liêu gia và người sòng bạc liên kết hãm hại Hoắc Đại Ngưu chắc chắn là có thật. Họ không thể không nhìn về phía phu thê Liêu gia với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nói tiếp thì người nhà Liêu gia trong thôn không phải là người có mối quan hệ tốt nhất, nhưng danh tiếng cũng tạm chấp nhận. Chủ yếu là vì nhà họ có một nữ nhi xinh đẹp và một nhi tử học giỏi.
Vốn dĩ, việc Liêu gia kết thân với Hoắc gia khiến mọi người rất đồng tình với Liêu gia, bởi vì Hoắc Đại Ngưu thật sự quá không có triển vọng, hoàn toàn không xứng với cô con gái như hoa như ngọc của Liêu gia.
Nếu Liêu gia đến cửa muốn giải trừ hôn ước với Hoắc Đại Ngưu, thì người trong thôn cũng sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại, việc Liêu gia làm quá không khéo léo, từ hôn thì từ hôn, nhưng lại nhờ sòng bạc chỉnh đốn, rốt cuộc là có ý đồ gì?
“Liêu lão bà, rốt cuộc chúng ta có thù oán gì mà ngươi lại muốn hại chúng ta như vậy!”
Nghe xong lời Tưởng Bàng, Hoắc Đại Sơn ở phía sau tức giận đến đỏ mắt lao tới.
Hắn là người thành thật, thường ngày không dễ nổi giận, nhưng vừa rồi khi nguyên chủ không có ở nhà, người sòng bạc đã bức bách cả gia đình ba người họ. Hắn còn có vợ đang mang thai, bị dọa đến mức sợ hãi động thai khí. Người có tính tình hiền lành như hắn cũng không thể chịu đựng được.
Hắn nghĩ, mặc dù Đại Ngưu không biết cố gắng và thường lêu lổng, nhưng cũng không phải không hiểu nặng nhẹ. Ngày trước đi sòng bạc thua hết tiền trên người, hắn đều biết phải bỏ của chạy lấy người. Lần này sao lại hồ đồ mà thiếu hẳn nhiều bạc như vậy, nguyên lai đều là có người đứng sau tính kế!
Tưởng Bàng dám nói ra những lời này là vì không sợ Hoắc gia đi trấn trên hỏi thăm chân tướng, nhưng Liêu gia thì sợ đấy. Nếu thật sự đi hỏi thăm, sự thật có thể còn khó nghe hơn những gì Tưởng Bàng nói.
Càng quan trọng là, mặc dù Tưởng Bàng đang bịa chuyện, nhưng lại trúng ngay vấn đề. Liêu gia thực sự muốn giải trừ hôn ước là vì Liêu Hồng Ngọc đã mang thai trước.
Nếu không xét đến tính cách của Liêu bà, thì năm đó việc đính hôn với Hoắc gia chính là vì Hoắc gia có sính lễ để cho con trai lớn đi học. Bây giờ gặp phải Lưu gia ở tiệm tạp hóa có tiền hơn, sao có thể không nghĩ đến việc thay đổi?
Phu thê Liêu gia cảm thấy chột dạ.
Lí chính Hoắc Kim Thủy cũng tức giận đến sắc mặt đen kịt.
Hoắc Thừa Nghị khom lưng rút thanh đao trước mặt Tưởng Bàng ra, cười lạnh, “Liêu gia, hôm nay nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích cho Hoắc Đại Ngưu, đừng trách ta đi quan phủ cáo các ngươi về tội lừa hôn và thông dâm!”
Hoắc gia không thể yêu cầu Liêu gia bồi thường cho chuyện bị vị hôn thê mang nón xanh, vì người chết không mang lại cho hắn bất kỳ lợi ích thực chất nào. Thay vào đó, hắn nên tìm cách từ những phương diện khác.
Lừa hôn và thông dâm, bất kể là tội nào đối với Liêu gia cũng sẽ là một đả kích lớn, đặc biệt khi nhi tử của họ vẫn là một người đọc sách. Danh tiếng trong nhà không tốt có thể trực tiếp ảnh hưởng đến con đường làm quan của nhi tử họ.
Nhưng chuyện này có thể đưa ra cách giải thích gì? Chỉ có thể là thành hôn và bồi thường tiền.
Nhưng hiện tại, Liêu Hồng Ngọc đã thanh danh bị phá hỏng, không ai trong gia đình sẽ muốn mang cái nón xanh này. Còn lại chỉ có thể dập đầu xin lỗi và bồi thường bạc.
Lời xin lỗi, dù sao cũng chỉ là một vấn đề, nhưng việc bồi thường bạc thì khó xử hơn. Trước đây, sính lễ mà Hoắc gia đã đính hôn chắc chắn phải trả lại, ngoài ra hôm nay Hoắc gia phải chịu nhiều tổn thất như vậy, chẳng lẽ không cần bồi thường một chút tiền để bù đắp cho tổn thất tinh thần sao?
Tính toán như vậy, ít nhất cũng cần mười mấy lượng bạc thì mới có khả năng giải quyết vấn đề này. Nhưng mười mấy lượng bạc đó là số tiền mà một gia đình nông thôn thu nhập trong cả năm, có thể nói là một số tiền khổng lồ. Mặc dù Liêu gia không nghèo, nhưng họ cũng sẽ rất luyến tiếc.
Liêu Đại Tài không nói gì, nhưng Liêu bà tử thì lại vô cùng không biết xấu hổ, lập tức ngồi phịch xuống đất và kêu khóc.
“Ai da, bức tử người ta! Hoắc Đại Ngưu, ngươi đi mà cáo trạng đi, rõ ràng là ngươi tự đi đánh bạc rồi thiếu nợ, rõ ràng là sòng bạc hố ngươi, điều này có liên quan gì đến Liêu gia chúng ta? Huyện lệnh xử án cũng cần có chứng cứ, các ngươi có chứng cứ gì? Các ngươi chỉ đang khi dễ chúng ta, một đôi phu thê đã không còn giá trị gì…”
Editor Gấu Mật
“chuyện của Hồng Ngọc, ngươi cũng nên tuyên truyền ra làng trên xóm dưới để mọi người biết, nếu không phải vì ngươi hỗn đản bệnh tật mất não, Hồng Ngọc nhà ta có thể trì hoãn đến bây giờ mười tám tuổi còn chưa thành thân sao? Hu hu, thật đáng thương cho nữ nhi ta, tất cả đều do lúc trước ta làm mẹ không tốt, lại để định ra một cuộc hôn nhân như vậy. Nương sao có thể đẩy ngươi vào hố lửa, nếu nương bị đưa vào nha môn ngồi tù cho rồi, hức hức …”