Hôm nay, nếu là nguyên bản là Hoắc Đại Ngưu, nhìn thấy những người đến đòi nợ từ sòng bạc, hắn đã sớm chân mềm xin tha. Nhưng Hoắc Thừa Nghị thì không như vậy, hắn từ trước đến nay là người không bao giờ chịu khuất phục trước bạo lực.
Ở hiện đại, khi còn nhỏ, hắn không có ba mẹ, chỉ sống với bà nội, ở trường học thường bị bạn bè châm chọc và đánh nhau. Sau đó, hắn vào quân đội, nơi mà việc đánh nhau còn diễn ra nhiều hơn; chỉ cần không gây ra cái chết, các chiến hữu có mâu thuẫn sẽ tự giải quyết bằng cách lén lút đánh nhau, không cần báo cáo với huấn luyện viên để tránh rắc rối.
Hắn nhất không sợ chính là mạnh bạo. Cái gì mà "tiên lễ hậu binh", khi người ta đã đến tận nhà mà còn nói đạo lý gì nữa? Hắn chỉ cần bước lên, tấn công một phát, với khí thế mạnh mẽ để giải quyết vấn đề!
Tưởng Bàng hoàn toàn không nghĩ rằng chỉ với hai câu nói, hắn đã trực tiếp ra tay. Khi bị một gậy gộc đánh trúng vào mông, đau đến mức khiến hắn phản ứng lại và tỉnh táo hơn.
Chưa bao giờ nghe nói có người thiếu nợ mà còn dám quay lại đánh những kẻ thu nợ từ sòng bạc. Thật sự là chán sống!
Tưởng Bàng bị đánh một gậy vào mông, đau đến mức giận tím mặt. Hắn lập tức phun hai ngụm nước bọt xuống đất, gào lên đầy căm phẫn:
“Đánh, đánh chết tên này cho ta!” Thiếu nợ mà còn dám đánh bọn họ, đúng là tên hỗn trướng!
Các tay đấm của sòng bạc nghe lệnh, cầm gậy vây quanh tiến lên. Thôn dân sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, Hoắc Đại Sơn cũng nhanh chóng đỡ vợ con đại ca, lùi xa vài bước. Ngay lập tức, không khí trở nên căng thẳng, chuẩn bị cho một cuộc ẩu đả.
Khi đã có khoảng trống, Hoắc Thừa Nghị cũng không chần chừ, bắt đầu ra tay.
Mặc dù sòng bạc có đông người, nhưng chỉ có khoảng bảy tám người, hơn nữa từ động tác và bước chân của họ, có thể thấy họ chỉ là những kẻ chuyên dùng sức mạnh để đánh nhau.
Để đối phó với những người như vậy, trước đây chỉ cần chọn một người trong bộ đội ra là có thể giải quyết. Huống chi, Hoắc Thừa Nghị đã từng trải qua mưa bom bão đạn và những tình huống sống còn, thân thể của hắn cũng cao khoảng 1m8, là một người đàn ông lực lưỡng.
Hoắc Thừa Nghị nắm gậy gộc một cách vững vàng, tuy nhiên hắn biết rằng việc đánh chết hay làm tàn phế người khác sẽ không mang lại lợi ích gì cho bản thân. Vì vậy, hắn đã điều chỉnh sức mạnh của mình, nhưng mỗi cú đánh đều có kỹ thuật.
Những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp trong việc đánh nhau không chỉ dựa vào sức mạnh thô bạo mà còn nhắm đến những điểm yếu của đối thủ một cách chính xác hơn. Hôm nay, mục tiêu không phải là đánh chết người mà là khiến họ đau đớn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, nhóm tay đấm của sòng bạc đã nằm la liệt trên mặt đất, kêu rên vì đau đớn, không còn khả năng phản kháng. Tưởng Bàng và những người dân xung quanh, lúc này đều trợn tròn mắt, miệng mở lớn như thể có thể nuốt trọn một quả trứng gà.
“Ngươi, ngươi ngươi……” Tưởng Bàng chỉ tay run rẩy về phía Hoắc Thừa Nghị, tức giận đến mức không thể nói thành lời.
Hoắc Thừa Nghị lười biếng không muốn dây dưa với Tưởng Bàng, liền trực tiếp tung một quyền mạnh mẽ vào mặt hắn. Sau đó, hắn quay vai quăng Tưởng Bàng ngã xuống đất, nhấc chân dẫm lên ngực hắn, chế trụ hắn lại, rồi nói:
“Chỉ cái gì chỉ, lại chỉ lão tử băm ngươi ngón tay! Nghe đây, ta không phải không lý lẽ, thiếu sòng bạc một đồng bạc ta cũng không thiếu. Nhưng vừa rồi nếu ngươi giảng quy củ cho ta, thì bây giờ hãy xem chúng ta có theo quy củ của các ngươi hay không. Mở cửa làm ăn không có đạo lý cự khách, giờ ta còn muốn đánh cược với ngươi hai ván, ngươi đánh cược không?”
Hoắc Thừa Nghị thật sự mạnh mẽ đạp lên ngực Tưởng Bàng, như thể đặt cả ngàn cân lên người hắn, khiến hắn không thể động đậy. Gương mặt anh tuấn của Hoắc Thừa Nghị không có vẻ gì là hung ác, nhưng những gì hắn nói ra lại hoàn toàn thể hiện bản chất ngang ngược của một tên cường hào.
Người đánh mà vẫn dám tuyên bố mình phân rõ phải trái! Tưởng Bàng tức giận đến nỗi không thể chịu nổi, ánh mắt đầy oán hận trừng trừng nhìn Hoắc Thừa Nghị.
Thấy dưới chân Tưởng Bàng không phục, Hoắc Thừa Nghị cười lạnh, không nói nhiều lời vô ích. Hắn rút con dao chặt củi từ bên hông ra, trong nháy mắt, một nhát dao chém xuống đùi Tưởng Bàng.
Với thân hình béo tốt của Tưởng Bàng, một nhát dao này không làm tổn thương đến xương cốt, nhưng cũng khiến máu chảy. Tưởng Bàng đau đớn kêu lên một tiếng, không thể tin rằng mình lại bị đối xử như vậy, trong khi những người xung quanh vẫn đang đùa giỡn.
“ Cược hay không?”
Hoắc Thừa Nghị gối một đầu gối lên ngực Tưởng Bàng, nhìn chằm chằm vào hắn với nụ cười lạnh lùng. Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo âm điệu đầy uy hiếp, gằn từng chữ một.
Nụ cười của hắn rõ ràng mang vẻ lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy rét run từ đáy lòng, làm Tưởng Bàng có cảm giác như đang đối diện với một Tu La từ địa ngục bò ra, chỉ chờ để lấy mạng mình.
Tưởng Bàng là người từng trải, cũng khá thông minh, biết rằng nếu có thể nhẫn nhịn thì nên nhẫn nhịn, và chỉ nên vùng vẫy khi thật sự cần thiết.
Câu nói "nghèo sợ hoành, hoành sợ lăng, lăng sợ không muốn sống" là rất đúng. Nếu ngay cả khi dao nhỏ đã rơi xuống mà còn cãi bướng, đó chính là hành động tự tìm đường chết.
“Đánh cuộc, ta đánh cuộc, ta đồng ý!” Tưởng Bàng sợ đến mức liên tục gật đầu, trong thời buổi này, thiếu tiền mới là đại gia!
Những người thôn dân xung quanh chứng kiến cảnh tượng này cũng cảm thấy hoảng sợ, một số người nhát gan thậm chí run rẩy không ngừng.
Tuy mọi người đều biết Hoắc Đại Ngưu thường ỷ vào sức mạnh của mình mà hoành hành ngang ngược trong thôn, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong những chuyện nhỏ như trộm cắp hay đùa giỡn với các cô nương. Chưa ai từng thấy một trận đánh đẫm máu như thế này xảy ra!
Ngay cả những người hung hãn như Chu Đại Nương cũng chỉ có thể hù dọa mọi người bằng những câu chuyện về những con hổ bị săn bắn, nhưng Hoắc Đại Ngưu thì khác. Hắn là một gã nợ nần chồng chất, và giờ đây, người đến đòi nợ lại dám động tay với hắn. Hành động hung hãn trên xóm dưới xóm không có cái thứ hai!
Bên cạnh, vợ chồng nhà Liêu nhìn chằm chằm vào cảnh Tưởng Bàng thảm hại, nuốt nước miếng trong lo sợ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Họ cố gắng di chuyển chân nhưng khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Thừa Nghị, hai chân lập tức mềm nhũn, không dám nhúc nhích tại chỗ.
Khi Hoắc Thừa Nghị khiến vợ chồng nhà Liêu cảm thấy sợ hãi, hắn rút thanh đao ra khỏi đùi Tưởng Bàng, khiến Tưởng Bàng đau đớn gào lên một tiếng. Sau đó, Hoắc Thừa Nghị tùy tay ném dao xuống đất, phát ra tiếng keng.
“Hiện tại ở đây không có bàn xúc xắc, chúng ta sẽ chơi đoán đơn song. Mang bạc ra đây,”
Hoắc Thừa Nghị đứng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Bàng từ trên cao, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Tưởng Bàng cảm thấy toàn thân lạnh toát, bất giác rùng mình, run rẩy lấy ra túi tiền từ người. Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Thừa Nghị, hắn lôi ra số bạc, hôm nay đúng là gặp phải sát tinh.
Rất tốt, số bạc lặt vặt mang theo bên người cũng có mười mấy lượng, nhưng người sòng bạc thì chính là có tiền.
Hoắc Thừa Nghị hài lòng gật đầu, nhưng không lấy số bạc từ Tưởng Bàng ra, mà trực tiếp nắm chặt nắm tay, phô trương múa tay múa chân trước mặt hắn.
“Lão tử hiện tại không lấy bạc, trước tiên ghi sổ đã, đoán, đơn hay song?”
Đây quả thực là một sự táo bạo trắng trợn, làm cho Tưởng Bàng trong lòng cảm thấy chua chát. Nhưng nhìn vết thương đang chảy máu trên đùi, hắn chỉ có thể cắn răng, căng da đầu đoán, “Song.”
Hoắc Thừa Nghị nhếch miệng cười, mở tay ra, đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... ngại quá, lão huynh đệ, là đơn.”
Tưởng Bàng chỉ có thể trơ mắt nhìn số bạc của mình bị người ta lấy đi, sau đó Hoắc Thừa Nghị lại một lần nữa giơ tay ra, tiếp tục chỉ vào hắn. “Tiếp tục, nếu không có bạc thì thiếu!”
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Thừa Nghị một tay chỉ, tay kia vẫn tiếp tục so đo với Tưởng Bàng, còn mang theo con dao nhỏ nhuốm máu.
Để đối phó với kẻ hung hăng, bạn phải hung hãn hơn cả đối phương. Luận về sự càn quấy và trò bẩn, trong thời gian ở quân đội, hắn đã học được không ít chiêu từ những người lính ngang ngược bên cạnh. Kỹ năng này giờ đây thực sự hữu dụng.
Nhìn chằm chằm vào con dao nhỏ đầy máu, Tưởng Bàng không dám cãi lại, hôm nay có thể nói là phải quỳ gối mà bồi đắp cho cái tên hung tàn này cho đến khi hắn chơi đã đời!
Mỗi lần chơi, Tưởng Bàng đều chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị thua một phen lại một phen. Dù không phát hiện được Hoắc Thừa Nghị có thủ đoạn gì đặc biệt, nhưng là một người làm trong ngành sòng bạc, Tưởng Bàng làm sao không biết gã này có thể làm liều và sẵn sàng ra tay? Thế nhưng gã vẫn không thể làm gì để chống lại thằng nhãi này.
Trước đây, bọn họ chỉ quen với việc bức bách người khác tại sòng bạc, nào biết rằng còn có kẻ dám trắng trợn uy hiếp chính bọn họ. Tưởng Bàng không thể hiểu nổi, liệu Hoắc Đại Ngưu có thật sự không sợ rằng bọn họ sẽ quay lại tìm người báo thù hay không?
Tưởng Bàng nhìn Hoắc Thừa Nghị, tay cầm con dao nhỏ đầy máu mà run rẩy không ngừng. Trong lòng gã, nỗi sợ hãi và cơn tức giận đan xen nhau, khiến hắn cảm thấy bất lực.
Dưới ánh mắt của Hoắc Thừa Nghị, tự nhiên biết rằng người này đang nghĩ gì. Hôm nay, hắn dám trực tiếp động tay với người trong sòng bạc, rõ ràng không hề sợ những người này sẽ quay lại gây rối.
Sau một vài vòng đoán đơn song, Tưởng Bàng đã mắc nợ Hoắc Thừa Nghị một trăm lượng. Lúc này, Hoắc Thừa Nghị mới ngừng lại trò chơi đánh cược, sau đó từ người Tưởng Bàng xé một miếng vải, dùng để băng bó vết thương trên tay hắn.
Editor: Gấu Mật
"Viết, giấy nợ! Một trăm lượng!”:
“Hành động này không hề do dự chút nào, Tưởng Bàng tức giận đến mức quên mất mình vừa bị chém một nhát, lại run rẩy giơ tay chỉ vào đối phương, ” Ngươi đúng là một tên cường đạo!"
Thấy vậy, Hoắc Thừa Nghị mặt lạnh lùng, dao nhỏ trong tay lại lần nữa đâm vào đùi thịt mỡ của Tưởng Bàng, “Ngươi nghĩ lời của lão tử là nói đùa à?”
Nhát đâm lần này còn sâu hơn
Những hán tử đi cùng Tưởng Bàng đến sòng bạc đều đồng loạt rùng mình, xung quanh dân làng im lặng như tơ, nhưng trong lòng từng người đều bắt đầu suy nghĩ xem trước đây mình có từng đắc tội với Hoắc Đại Ngưu hay không.
“ Gia hoả này khi tức lên thì tàn nhẫn đến không còn là người nữa, một lời không hợp liền chém! ”
Mới ăn hai nhát dao, Tưởng Bàng thật sự không dám mạnh miệng phản kháng nữa. Nghĩ đến mạng sống của mình, gã chỉ có thể che lại vết thương đẫm máu trên đùi, mặt tái nhợt sợ sệt như chim cút, ngoan ngoãn dùng ngón tay đầy máu viết thư và ấn dấu tay.”
“Đại thúc bá, ngươi giúp ta xem tên mập này viết đúng chưa?”
Không còn cách nào, hắn thậm chí còn không nhận ra chữ phồn thể, huống chi là cổ văn của thế giới này. Nguyên chủ cũng là kẻ thất học, hoàn toàn không hiểu trên tờ giấy nợ kia rốt cuộc viết cái gì.”
Hoắc Kim Thủy nhận lấy tờ giấy nợ đầy máu, không dám chậm trễ, trong lòng run rẩy vội vàng kiểm tra, chỉ sợ đứa cháu trai hung hăng này hôm nay đỏ mắt mà chẳng chừa một ai.
Đợi Hoắc Kim Thủy xem xong, đảm bảo tờ giấy nợ không có vấn đề gì, Hoắc Thừa Nghị mới gấp lại cẩn thận, rồi rút con dao nhỏ dính máu từ đùi Tưởng Bàng ra.
“Tưởng lão ca, nếu ngươi sớm biết điều thì đã không phải chịu tội này. Tờ giấy nợ là do chính ngươi ấn dấu, dù có mang đến quan phủ cũng có hiệu lực. Khi nào ngươi trả lại tiền, chúng ta sẽ coi như xong chuyện. Nhưng mà... nếu ngươi muốn sau này tìm đến người nhà Hoắc gia gây phiền phức, thì đừng trách ta không cảnh báo. Nếu bất kỳ ai trong nhà ta bị thương dù chỉ là một sợi tóc, ta sẽ tìm ngươi tính sổ, bất kể ai làm!”
Dứt lời, con dao nhỏ dính máu trong tay Hoắc Thừa Nghị lập tức lướt nhẹ qua mặt Tưởng Bàng, nhanh gọn tàn nhẫn cắm thẳng giữa hai chân gã, găm thẳng vào lớp bùn đất.
Ngay lập tức Tưởng Bàng cảm thấy ướt đẫm ở háng, hai chân run rẩy hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Thấy vậy, trên mặt Hoắc Thừa Nghị cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, hắn cũng không chê bai mùi trên người Tưởng Bàng, mà ngồi xổm xuống, một tay lớn chụp lên vai hắn.
“Khá lắm, Tưởng lão ca, ngươi cũng đừng sợ. Ai mà không có lúc đánh nhau hôm nay, ngày mai lại là bạn tốt uống rượu? Chỉ cần ngươi thành thật nói ra, lần này rốt cuộc ai đã chỉ cho các ngươi làm loạn, thì ngươi có thể đi rồi.”
Nụ cười âm trầm đó khiến Tưởng Bàng run rẩy như cầy sấy, gã nào còn dám đối đầu với tên nhãi này thì đúng là tìm đường chết!
“Chính là bọn họ, chính là bọn họ!”
Tưởng Bàn giơ một tay ra chỉ, lập tức bán đứng Liêu gia.