[Zhihu] - Âm Thanh Giữa Mùa Hạ

Chương 2


2 ngày


5

Con người tôi, ưu điểm lớn nhất là làm việc có trình tự, chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị.

Trước khi theo đuổi anh, tôi quyết định để Hổ Tử đi điều tra xem hàng ngày Trang Dục thường xuyên làm những gì.

Hổ Tử cực kì sợ hãi: “Bố cậu ta là cảnh sát, làm vậy không ổn đâu chị?”

Tôi nghịch bộ móng tay đính đá của mình: “Có gì mà không ổn? Chị chỉ muốn theo đuổi cậu ta, cảnh sát quản được chị yêu đương à? Hay là định quản luôn nửa đời còn lại của chị?”

Hổ Tử: “Nhưng mà...”

Tôi nheo mắt: “Nhưng nhị cái gì? Cậu có tra không?”

Hổ Tử cuối cùng cũng phải khuất phục: “Tra, em đi tra.”

Không lâu sau, tôi biết được toàn bộ thông tin và thói quen của Trang Dục.

Trang Dục, sinh viên năm ba ngành Luật của Đại học Chính pháp, ngày thường thích motor, đọc sách, chơi bóng rổ. Hiện tại đang thực tập tại một văn phòng luật ở thành phố Giang.

Chúng tôi có thể gặp anh ấy tại đồn cảnh sát vì công việc yêu cầu anh phải gặp đương sự.

Tôi bắt đầu triển khai chiến thuật tấn công mạnh mẽ với Trang Dục, xuất hiện trên mọi con đường mà anh ấy đi qua.

Chẳng hạn như trước cổng trường anh.

Tôi cầm chìa khóa chiếc Porsche của mình, mỉm cười nhìn anh: “Anh đẹp trai?”

Trang Dục lạnh lùng nhìn tôi một cái, rồi bỏ đi.

Hay như tiệm ăn sáng anh ấy hay ghé.

“Em trai?”

Hoặc trước cửa thư viện.

“Hi, Trang sir?”

Và cả dưới ký túc xá của anh ấy.

“Trang Dục!”

Lần này anh ấy không thèm liếc tôi lấy một cái, trực tiếp đi lướt qua.

Cuối cùng, khi tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh nam chơi điện thoại, Trang Dục cũng nổi điên rồi.

Anh kéo tôi vào một lối thoát hiểm gần đó.

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”

Tôi thổi nhẹ vào tai anh: “Tôi muốn... anh.”

Trang Dục khựng lại, nới lỏng tay đang nắm cổ tay tôi: “Cô đòi hỏi quá nhiều rồi.”

Tôi xoa xoa cổ tay: “Trang Dục, thêm bạn trên WeChat đi mà.”

Anh cảnh cáo: “Đừng theo dõi tôi nữa.”

“Anh chấp nhận lời mời, tôi sẽ không theo anh nữa.”

“Chấp nhận rồi, sau đó thì sao?”

“Đó là nhịp cầu đầu tiên để xây dựng tình bạn, chúng ta có thể nói chuyện qua WeChat và tìm hiểu nhau nhiều hơn mà.”

Anh nhìn tôi một cái.

Hôm nay tôi chú ý ăn mặc, dù sao cũng đang ở trường học, cho nên tôi chỉ mặc một chiếc áo lông chồn sáng màu.

Trang Dục nói: “Chúng ta không cùng đường.”

Tôi tặc lưỡi một cái: “Đừng nói sớm quá, anh còn chưa hiểu gì về tôi, làm sao biết không cùng đường?”

Trang Dục lạnh lùng: “Tôi không thích những người ‘dầu mỡ’.”

6

“Dầu mỡ? Anh ta vậy mà lại nói chị dầu mỡ!”

Hổ Tử: “Chị Lâm, đừng tức giận, ngoài kia còn nhiều đàn ông mà...”

“Đây là lần đầu có người nói chị dầu mỡ đấy.”

Tôi đặt ly rượu xuống, im lặng chống cằm: “Anh ấy thật khác biệt.”

Hổ Tử và Tiểu Kim trao nhau ánh mắt, vẻ mặt như thể tôi không còn cứu chữa được nữa.

Tiểu Kim: “Chị à, khó trách, có cô gái 21 tuổi nào lại mặc áo lông chồn hàng ngày chứ.”

Ánh mắt tôi tối sầm lại, uống một ngụm rượu: “Mấy đứa cũng nói rồi đó, chị mới 21 tuổi, không mặc áo lông thì làm sao toát được khí chất.”

Năm tôi 17 tuổi, không thi đỗ đại học, không đi học nữa.

Năm tôi 18 tuổi, tôi dùng tiền mẹ để lại mở quán bar “Vượt Giới”.

Tiểu Kim và Hổ Tử cùng im lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn họ một cái: “Vậy các cậu nói chị nên mặc gì đây?”

Ngày hôm sau, tôi mặc áo khoác dài sáng màu, quần jeans ống rộng, trang điểm nhẹ nhàng, xuất hiện trước mặt Trang Dục.

Tai nghe của Trang Dục suýt thì rơi xuống đất: “Lại điên gì nữa đây?”

“Không đẹp sao?”

Tôi rất tự tin, vì tôi thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, từ nhỏ đã xinh đẹp, sau khi bỏ lớp trang điểm đậm, khuôn mặt tôi còn trẻ ra vài tuổi.

Nhỡ đâu Trang Dục lại thích kiểu này thì sao?

Nhưng Trang Dục quay mặt đi: “Khó coi.”

“Anh dám nói một cô gái khó coi à?”

“Xin lỗi, hành động của cô khiến tôi không cảm thấy cô là một cô gái.”

Miệng độc thật, tôi thích.

“Không sao, để chị đây mời anh ăn nhé.”

“Cô mời người khác đi, tôi không có thời gian, cũng sẽ không ăn cùng cô.”

Anh nói xong định quay đi.

Tôi lập tức đuổi theo: “Vậy anh hãy chấp nhận yêu cầu kết bạn trên WeChat của tôi, tôi sẽ không đến tìm anh nữa.”

Biểu cảm của Trang Dục giống như đang nói không tin nổi, giữ vững lập trường: “Không thể.”

Tôi một phen túm lấy vạt áo anh.

Lay lay, giọng hạ xuống nũng nịu: “Cầu xin anh đấy.”

Trang Dục lạnh giọng nói: “Đừng có làm nũng.”

Anh gỡ vạt áo ra: “Đừng nói làm nũng, có la lối khóc lóc cũng vô dụng.”

7

Ban đầu tôi nghĩ việc thêm WeChat sẽ khó khăn vô cùng, không ngờ người này lại tự đến gần tôi.

“Có thể thêm WeChat được không?”

Lúc đó tôi đang ngồi sau quầy bar chơi điện thoại.

Nghe thấy giọng nói này, rồi lại nghe thấy câu hỏi, tôi đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Trang Dục đứng trước mặt với vẻ mặt ảo não, tay cầm mã QR WeChat của chính mình.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Anh uống nhầm thuốc à?”

Vừa nói xong, tôi liền hối hận, sợ anh sẽ không thêm nữa.

Quán bar hơi ồn, Trang Dục hơi cúi người xuống, ánh mắt dời sang trái, từ kẽ răng thốt ra một câu nhỏ: “Chơi trò chơi thua bị phạt, giúp tôi một chút.”

Tôi định nhìn theo ánh mắt của anh ta thì Trang Dục lập tức ngăn lại: “Đừng nhìn.”

Cốt truyện này thật sự tôi không ngờ.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

“Thêm bạn cũng được, nhưng sau đó anh không được xóa đâu nha, hứa đi rồi tôi sẽ thêm.”

Trang Dục nhìn tôi, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Cược thua phải chấp nhận.”

Anh có vẻ rất tuân thủ nguyên tắc.

Tốt lắm.

Quán bar tối tăm, nhưng dù trong môi trường mờ tối đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi tai của Trang Dục hơi ửng đỏ.

Miệng thì độc, sao lại dễ ngượng ngùng như vậy?

Một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu tôi, tôi đứng dậy từ phía sau quầy bar, hơi nghiêng người lại gần Trang Dục, ánh mắt đầy vẻ cám dỗ: “Chỉ muốn WeChat thôi à, không muốn thứ gì khác sao?”

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Lạc Kỳ đột ngột bước vào tầm mắt của tôi.

Cô ta vốn đang nhìn quanh, nhưng khi thấy chúng tôi, cô ta lập tức dừng bước.

Tôi có chút động lòng, nhân cơ hội này, tôi hôn nhẹ lên má Trang Dục.

“Đây là thù lao giúp anh, tôi tự nhận.”

Trong ánh nhìn hờ hững của tôi, Lâm Lạc Kỳ đứng sững tại chỗ, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Mà thứ còn đỏ hơn đôi mắt của Lâm Lạc Kỳ.

Là khuôn mặt của Trang Dục.

8

[Làm sao mà cô quen được Trang Dục?]

[Tôi cảnh cáo cô, tránh xa anh ấy ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!]

[Cô định không khách sáo thế nào?]

Tôi nhìn khung chat của Lâm Lạc Kỳ, gõ phím liên tục: [Ngay cả dũng khí nói trực tiếp với tôi trước mặt “nam thần yêu dấu” của cô cũng không có, đúng là nhãi con vô dụng.]

Tối đó tôi về nhà, tắm xong liền rót một ly rượu vang, ngồi trên sofa chơi điện thoại.

Lúc này nhìn thấy Lâm Lạc Kỳ phát điên, tâm trạng tôi rất tốt.

Tôi tìm WeChat của Trang Dục, gửi cho anh ấy một sticker, tin nhắn không có gì bất thường.

Không tệ, ít nhất đến giờ vẫn chưa xóa tôi.

Ly rượu đỏ thẫm, tôi uống một hơi hết sạch, bắt đầu lướt qua trang cá nhân của Trang Dục.

Chỉ có vài bài đăng, nhưng tất cả đều có like của Lâm Lạc Kỳ.

Tôi cười nhạt một tiếng, rồi thoát ra.

Trang Dục không trả lời, điều này cũng nằm trong dự tính của tôi.

Nhưng tôi không từ bỏ, tiếp tục truy vấn: [Sao anh không trả lời tôi, xấu hổ à?]

Lần này anh ấy gửi một dấu chấm [.].

Tôi cười, gửi một sticker mèo hôn gió đầy ý tứ.

Hôm sau, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tôi lại chặn Trang Dục ở cổng trường.

Thấy anh ấy định đi, tôi nhanh chóng xuống xe, không ngờ đứng không vững, liền bị trẹo chân. “Á–”

Bước chân của Trang Dục dừng lại, ánh mắt dõi theo hành động của tôi, nhìn đến chỗ mắt cá chân.

Anh nghiến chặt hàm, do dự hai giây rồi bước tới trước mặt tôi, đỡ lấy cánh tay tôi: “Cô không thể cẩn thận chút à.”

Tôi đau đến mức hít hà, nhưng vẫn không quên trêu chọc anh ấy: “Anh lo lắng cho tôi à?”

“Đúng là hết thuốc chữa,” Trang Dục cảnh báo, “Đừng đi giày cao gót khi lái xe, phải có trách nhiệm với sự an toàn của mọi người.”

“Trong xe tôi có giày bệt, tôi đã cố ý thay trước khi xuống xe mà, cao một chút mới hợp với anh hơn,” Tôi làm nũng, “Tôi trẹo chân rồi, không thể lái xe, anh không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?”

Trang Dục thở dài: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Trang Dục chịu đựng ánh nhìn nóng rực của tôi, đưa tôi đến bệnh viện, cố gắng phớt lờ lời khen ngợi của y tá về việc chúng tôi rất xứng đôi, rồi lại đưa tôi về nhà.

Giữa trời đông giá rét, chỉ nói chuyện cũng có thể thở ra làn khói trắng xóa.

Trang Dục không để ý đến sự trêu đùa của tôi, cùng lắm chỉ chấp nhận đưa tôi đến thang máy.

Thang máy dừng lại ở tầng 10, không gian im ắng vô cùng.

Trang Dục bị tôi nhìn đến mức không chịu nổi, sau một lúc lâu, anh ấy thở dài: “Rốt cuộc tại sao ngày nào cô cũng tìm tôi?”

Tôi đáp một cách tự nhiên: “Vì tôi thích anh.”

Trang Dục rõ ràng không hiểu: “Thích tôi? Cô quen tôi được bao lâu rồi?”

Tôi nói rất nghiêm túc: “Anh có từng nghe đến tình yêu sét đánh chưa? Tôi suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cảm thấy thích một người thì phải để người ta biết, thích thì không thể dễ dàng từ bỏ. Với cả... cuộc sống của chúng ta không có gì giao thoa, tôi sợ nếu tôi từ bỏ, thì sẽ bỏ lỡ.”

Tôi rũ mi mắt, trông có vẻ tủi thân.

Điều ngoài dự đoán là Trang Dục có chút bối rối, anh vội dời ánh mắt đi.

Không khí lập tức rơi vào trầm mặc.

Bên ngoài gió lớn, luồn vào bên trong từng đợt.

“Đinh–”

Tiếng chuông thang máy đến nơi làm Trang Dục hoàn hồn trở lại.

Tôi cong cong đôi mắt cười: “Anh mau đi làm đi, cảm ơn đã đưa tôi về, làm lỡ việc thực tập của anh rồi, xin lỗi nhé.”

Trang Dục khẽ lăn yết hầu, trầm giọng nói: “Không có gì.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play