Lưng của Lý Tư Ngôn áp vào mặt bàn, thắt lưng của anh lơ lửng trong không trung.
Phần thân dưới của anh bị kéo lên không trung, bắp chân yếu ớt rũ xuống, đung đưa qua lại dưới tác động của Lý Đình Sâm.
"Ừm..." Thân thể không mềm mại lắm của anh cong lại.
Nhưng mà khoái cảm cũng đồng thời dâng trào không thể kiểm soát.
"Ra nhiều nước như vậy, anh đúng là dâm đãng, anh trai."
Lý Đình Sâm nảy sinh suy nghĩ ác độc mà dập thật mạnh, duỗi tay ra lau nước dâm ở chỗ hai người đang kết hợp, rồi đưa tới trước mặt Lý Tư Ngôn:
"Quả nhiên là dâm đãng."
Lý Tư Ngôn nghe thấy lời nói tục tĩu xấu hổ run lên, ruột gan có chút co rút.
"Anh, thả lỏng ra."
Lý Đình Sâm lau đi chất lỏng mơ hồ trên khuôn mặt dâm đãng của người trước mặt, nghiêng người nói nhỏ vào tai anh:
"Anh trai, em sắp bị anh cắn gãy rồi."
Một từ, hai ý nghĩa khác nhau, mỗi từ đều xấu hổ.
Quả nhiên, cái lỗ nhỏ nóng bỏng cắn chặt vật bên trong, khiến da đầu Lý Đình Sâm sung sướng đến tê dại.
Một tiếng cười không rõ ràng phát ra từ cổ họng hắn:
"Em rất thích anh, anh trai."
Điều không phù hợp với âm thanh đó là hành động mãnh liệt điên cuồng bên dưới hắn, dữ dội đến mức tưởng như muốn nhét cả hai viên tinh hoàn vào cái hố nóng ẩm đấy.
"Ch...chậm, chậm thôi..."
Lý Tư Ngôn bị khoái cảm đột ngột khiến toàn thân run lên, đạt cao trào.
Trong cơn tê dại, tay anh vơ quanh tìm chút sức lực nhưng lại vô tình vặn tay cầm vòi nước đổ xuống, tiếng nước chảy khơi dậy lòng muốn phát tiết dục vọng.
Lý Đình Sâm đột nhiên vươn tay nắm lấy dương vật của người dưới thân, vuốt ve lên xuống nhiều lần.
Lý Tư Ngôn đang cao trào bị Lý Đình Sâm nắm lấy thân dưới khiến đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, có thứ gì đó sắp phun ra, nhưng lại có người cố tình nắm chặt không cho bắn.
Nước mắt lập tức tích tụ trong mắt anh, trên mặt anh đầy đau đớn không thể chịu đựng được.
"Hức...Hức..." Lý Tư Ngôn đưa tay ra để cạy những ngón tay kia ra, nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ khác nắm lại.
Kẻ xấu tính kia thậm chí còn duỗi ngón đeo nhẫn còn lại và ngón út ra để gãi túi của mình, liên tục cọ xát vào vùng nhạy cảm nhất.
Lý Tư Ngôn hưng phấn đến mức không khỏi run rẩy, toàn thân nhuộm thành màu hồng.
"Làm ơn... ugh..."
"Lần sau anh còn dám bỏ chạy sao?"
Lý Tư Ngôn lắc đầu tuyệt vọng:
"Không, tôi không dám nữa...haa..." Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống bề mặt đá phẳng.