"Đầu gối tê mỏi, không còn cảm giác, người con trai xinh đẹp bị ức hiếp, nước mắt tuôn rơi, cố gắng bò lết trên mặt cỏ."

Chương 1:

"Mau lên chút, làm ơn, nhanh lên."

Lý Tư Ngôn ôm lấy hai tay đang run rẩy vào trước ngực, mắt dán chặt vào màn hình, trong lòng thầm cầu nguyện. Trên màn hình, các con số nhảy lên liên tục, nhưng đây là thang máy chuyên chở hàng hóa nên di chuyển chậm đến mức ba giây kéo dài như ba năm.

Cuối cùng, con số hiện về số 1.

Cửa mở ra, ngay lập tức, Lý Tư Ngôn lăn xe nhanh ra khỏi thang máy, như thể phía sau có thú dữ đang đuổi theo.

Anh đi về phía trước một cách quen thuộc.

Con đường này đã quá quen thuộc với anh, trong đầu Lý Tư Ngôn đã diễn luyện rất nhiều lần, biết rõ đi hướng nào sẽ không gặp chướng ngại, có thể giúp anh đi nhanh hơn.

"Phải nhanh lên, nếu không..." Lý Tư Ngôn thì thầm, anh muốn rời khỏi nơi đáng sợ này, dù không biết sau này bản thân phải sống như nào cũng được.

Lý Tư Ngôn cố gắng lăn bánh xe nhanh nhất có thể, tránh những nơi đông người. 

Khi đi qua chỗ bảo vệ, người bảo vệ già mỉm cười chào anh vẫy tay thân thiện. Nếu là lúc bình thường, Lý Tư Ngôn sẽ đáp lại bằng một cái gật đầu, nhưng hiện tại, anh không còn tâm trí để đáp lại.

Cách cổng khoảng mười lăm mét là đường lớn, Lý Tư Ngôn không dám đi ra giữa đường, vì làm vậy sẽ quá dễ bị chú ý. 

Anh đẩy xe lăn vào khu vực có cây xanh để ẩn mình, theo quan sát trước đó, từ vị trí này, người đi trên đường có thể thấy mình, nhưng người trong khu dân cư thì không.

Tuy nhiên, Lý Tư Ngôn đã bỏ sót một điều quan trọng: các tài xế xe taxi thấy anh ngồi xe lăn, ngại phiền phức nên không dừng lại.

Năm chiếc xe trống đã đi qua, tài xế giảm tốc độ nhưng khi thấy người ngồi trên xe lăn thì tiếp tục lái đi. Điều này khiến Lý Tư Ngôn có chút hy vọng rồi lại nhanh chóng rơi vào thất vọng, như một gáo nước lạnh tạt vào người, làm anh lạnh đến tận tâm can, tuyệt vọng đến tột cùng.

Thời gian dự tính mười lăm phút đã trôi qua quá nửa, mỗi phút trôi qua, khả năng bị phát hiện càng cao hơn. 

Không còn cách nào khác, Lý Tư Ngôn đành phải tiến ra giữa đường, liều mạng vẫy tay cầu mong thì bỗng dưng có chiếc taxi dừng lại.

Lý Tư Ngôn vô cùng vui mừng, điều khiển xe lăn đi về phía cửa xe, không may, một viên đá chặn đúng bánh xe phía trước, phát ra tiếng "lạch cạch", làm xe lăn mất thăng bằng nghiêng đổ. Theo quán tính, anh ngã nhào khỏi xe lăn.

Lý Tư Ngôn lần đầu tiên cảm thấy hận bản thân tàn phế, anh cố gắng vươn tay nắm lấy cửa xe, chỉ cách chưa đầy 1 mét, nhưng dù cố thế nào cũng không với tới.

Ngã trên đường giữa dòng xe cộ qua lại thật sự rất nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn là có thể bị xe nghiền nát. 

Người tài xế nhìn thấy thế liền vội vàng xuống giúp đỡ. Nhờ sự giúp đỡ của tài xế, Lý Tư Ngôn với nhiều khó khăn mới trở lại được ghế ngồi, chiếc xe lăn chưa kịp ổn định, anh đã vội nói: "Bác tài, đi tới Bích Vân, có thể nhanh chút được không?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play