Rạng sáng, tại Bệnh viện Nhân dân thành phố Sở Đình.
Bất Kiến Hàn đứng từ trên cao nhìn xuống, cậu quan sát xoáy tóc rối bời của cậu thiếu niên đang ngồi trong phòng cấp cứu, xem xét khuôn mặt tái nhợt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt cậu ấy, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Cậu luôn tàn nhẫn và lý trí, luôn đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Vì vậy, khi cậu dùng tiêu chuẩn của bản thân để đánh giá cậu thiếu niên trước mặt, cậu cảm thấy biểu hiện của đối phương thật sự không thể chấp nhận được.
Chỉ gãy một cánh tay thôi mà đã mất hồn lạc phách như vậy, cứ như trời sập xuống rồi ấy.
Trước đây chẳng phải khiêu khích Bất Độ Bình rất hay sao? Còn hét lớn “có bản lĩnh thì đánh gãy tay con đi”. Lúc nóng máu lên thì chẳng màng đến điều gì, sao lại không dự đoán được mình sẽ gặp phải hậu quả gì.
Bây giờ tay thật sự gãy rồi, lại mất hết phương hướng, giống như một con chó lạc nhà ngồi đây, chẳng làm được gì cả.
Vẽ tranh dùng mắt để quan sát, dùng não để tưởng tượng, để suy nghĩ bố cục và bút pháp, kỹ năng tay chỉ là một phần trong đó. Tay gãy đâu phải người chết, còn giữ được mạng sống, chỉ cần thật lòng muốn vẽ, còn sợ không có cách nào sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT