Con búp bê vải rách nát tưởng rằng kế hoạch đào thoát của mình không thể thất bại nên nó bò nhanh hết mức, đôi tay đôi chân nhỏ bé vung lên trong không trung.
Khi nó sắp bò ra khỏi phạm vi bóng râm của căn nhà hình cây nấm thì có một bàn tay đột ngột đặt lên lưng nó.
Nó vẫn giữ nguyên động tác bò, tiếp tục lên xuống tay chân luân phiên cào cấu mấy lần, mãi đến khi nhận ra rằng mình chỉ đang tập thể dục tại chỗ.
Nó lập tức cứng đơ tay chân nằm bẹp xuống đất, giả vờ như "tôi đã chết" mà nằm không nhúc nhích.
Bất Kiến Hàn túm lấy cái đầu như miếng giẻ lau của nó, nhấc lên trước mặt rồi nheo mắt lại ngắm nghía.
Nếu không phải vì nó nhiều lần vô cớ tự động rơi ra khỏi túi quần rồi lại bị Bất Kiến Hàn tận mắt chứng kiến cảnh nó vượt ngục, thì thật khó để tin rằng con búp bê vải này dù rách nát xơ xác đến mức lòi cả bông gòn bên trong, lại là một "sinh vật" sống.
Cậu lắc lắc con búp bê: "Đừng giả chết nữa, mày là thứ gì?"
"Em chỉ là một con búp bê vải vô dụng!" Búp bê vải kêu lên lí nhí.
Khi nó nói, miệng được khâu bằng sợi chỉ đen của nó mở ra khép lại, lộ ra những sợi bông gòn xám xịt vàng khè bên trong. Những sợi chỉ may kéo căng miếng vải đóng vai trò là môi trên và môi dưới của nó, trông rất quái dị.
Bất Kiến Hàn lắc nó thêm một lần nữa: "Vừa nãy mày định chạy đi đâu?"
"Về vương quốc vĩ đại! Em muốn trở về vương quốc búp bê vĩ đại do đức vua sáng tạo ra!" Búp bê vải lại mở miệng nói.
Nhưng nói xong, nó lập tức dùng tay bịt miệng mình lại, dường như cực kỳ hối hận vì đã lỡ lời.
Vương quốc búp bê vĩ đại? Bất Kiến Hàn khẽ nhướng mày.
Cậu ngay lập tức nhớ lại suy đoán của mình về tầng ba và tầng bốn trước đó, và câu trả lời của con búp bê vải đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng. Theo như thông tin tiết lộ từ lời nói của con búp bê vải, "Vương quốc búp bê " do một "Đức Vua" tạo ra, chủ nhân của những con búp bê này đương nhiên là nhà sản xuất đồ chơi Pierre. Điều này có nghĩa là, Pierre thực sự rất có thể chính là vị vua ẩn mình sâu trong "Vương quốc búp bê."
Đến lúc này, cậu mới thực sự xác định được mục tiêu boss cuối cùng của mình.
Sau một lúc trầm ngâm, cậu nhớ lại khi nhặt được con búp bê vải này, nó đang ẩn náu trong nếp gấp váy của Long Sa Bảo Thạch, liền hỏi thêm: "Mày có biết đồng đội của tao đã đi đâu không?"
"Bọn họ đã đi hết rồi! Đã rời khỏi đây rồi." Búp bê vải đáp.
Long Sa Bảo Thạch và Juliet đã thoát thành công rồi sao? Tốt quá. Bất Kiến Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu họ đã thành công thoát khỏi đây, thì tại sao lại để lại quần áo dính máu ở hành lang tầng bốn?
Nhưng thời gian không còn nhiều, không cho phép cậu suy nghĩ thêm. Con búp bê cảnh giới vừa mới đi qua, ở cuối con đường một bóng đen lơ lửng khác lại xuất hiện từ trong làn sương mỏng.
[Cấp bốn - Búp bê tử thần: Một con búp bê cầm lưỡi hái có cán dài màu đen. Lưỡi hái cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng chặt đứt bất kỳ vật gì bị nó nhắm đến.]
Con búp bê tử thần này mặc áo choàng đen có mũ trùm, dường như bên dưới chiếc áo choàng ấy hoàn toàn trống rỗng, nó bay lơ lửng giữa không trung. Chỉ có hai bàn tay xương xẩu từ trong ống tay áo rộng thùng thình thò ra, nắm lấy thân lưỡi hái. Dưới chân nó có một ma pháp trận phát sáng màu đỏ hiện trên mặt đất , đường kính khoảng ba mét.
Bất Kiến Hàn đoán rằng, chỉ cần ai đó giẫm vào ma pháp trận này, sẽ ngay lập tức bị lưỡi hái của nó nhắm đến.
Phía sau con búp bê tử thần, trong làn sương xanh thẫm dường như còn có những bóng đen khác đang di chuyển.
Bất Kiến Hàn không dám đánh cược xem đằng sau còn bao nhiêu con búp bê cao cấp khác đang chờ để tóm gọn cậu, liền túm lấy con búp bê vải mà hỏi: "Trong thị trấn này, chỗ nào là nơi an toàn?"
Con búp bê vải duỗi tay, chỉ về phía một căn nhà màu trắng với dây leo hoa hồng bám đầy tường: "Ở đó, ở đó! Chỉ cần vào trong nhà đó là an toàn rồi!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Có thể lưu trữ và hồi sinh tức thời, còn có nhà an toàn, phó bản này quả thật có chút lương tâm.
Bất Kiến Hàn nhét con búp bê vải trở lại túi quần, thừa lúc búp bê tử thần chưa kịp tiếp cận, cậu lăn người vượt qua con đường phía trước, rồi bật dậy lao về phía ngôi nhà hoa hồng.
Hành động rõ ràng của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của cư dân trong thị trấn.
Cho dù là con búp bê tử thần vẫn còn đang trên đường đến, hay con búp bê cảnh giới vừa tuần tra qua con ngõ này, hay là những kẻ vô danh khác đang ẩn náu trong bóng tối hoặc trong các tòa nhà dường như đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Vô số ánh mắt từ trong sương mù sâu thẳm hoặc từ những khung cửa sổ tối đen, đều dồn về phía cậu!
May mắn thay, ngôi nhà hoa hồng không quá xa Bất Kiến Hàn. Trước khi con búp bê cảnh giới kịp đưa cậu vào tầm ngắm của nó, cậu ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng lao tới trước ngôi nhà hoa hồng rồi kéo cửa gỗ và cúi người chui vào trong.
Ngôi nhà rất nhỏ, Bất Kiến Hàn chỉ có thể cúi người đi lại bên trong, nếu đứng thẳng người sẽ bị đụng đầu.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh hồng mơ hồ từ những viên than đỏ sậm cháy trong lò. Bất Kiến Hàn mò mẫm một hồi, suýt chút nữa thì vướng vào quần áo mà ai đó vứt bừa bãi trong phòng.
Cậu lần sờ mãi mới tìm thấy một giá nến cùng một cây nến nhỏ xíu. Bất Kiến Hàn dùng than hồng trong lò sưởi khó nhọc mà thắp sáng nó.
Ánh sáng màu cam nhảy nhót trên bấc nến. Bất Kiến Hàn giơ cây nến lên.
Cậu soi xuống dưới đất trước, muốn đẩy đống đồ vứt lung tung trên sàn ra một bên để không bị vướng chân. Nhưng khi ánh nến vừa rọi xuống mặt đất, cậu liền sững sờ.
Đó là một bộ đồng phục hầu gái dính đầy máu.
Bộ váy hầu gái này Bất Kiến Hàn rất quen thuộc, đó là quần áo của Thính Phong Ngâm.
Chiếc váy màu đen không nhìn ra manh mối gì thế nhưng chiếc tạp dề trắng bên ngoài rõ ràng đang nhuốm một màu đỏ máu. Vết máu không chỉ nhuộm đẫm quần áo mà còn văng tung tóe lên thảm, kéo dài đến tận bức tường.
Trên bức tường được sơn màu trắng có vài dấu tay loang lổ bằng máu. Chính giữa tường là một chữ to màu đỏ sẫm đang không ngừng nhỏ xuống những giọt máu tươi. ( truyện trên app T Y T )
“Chạy”
Chỉ trong chớp mắt, Bất Kiến Hàn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Sương mù mỏng và gió lạnh thổi qua khe cửa kêu cọt kẹt. Bất Kiến Hàn quay phắt lại, ánh nến chiếu sáng bóng người đứng chắn ngay tại cửa ở sau lưng cậu!
Đó là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao tới ngực của Bất Kiến Hàn. Cô mặc một chiếc váy ngủ dài tới mắt cá chân, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ có vẽ biểu cảm đang ngủ. Hai mắt cong xuống với ba sợi lông mi dài ở mỗi bên và ở khóe mắt có vẽ một ngôi sao màu xanh dương như bầu trời đêm.
Bất Kiến Hàn kinh ngạc tột độ, tên cô ấy thốt ra từ miệng hắn: “Juliet?!”
Cô bé không trả lời.
Từ hai mắt cong xuống trên chiếc mặt nạ của cô chảy xuống hai dòng lệ máu. Cô cứng đờ nâng tay lên, chộp lấy cổ Bất Kiến Hàn!
Bất Kiến Hàn lùi nhanh hai bước, chân vướng phải bàn ăn trong phòng, đầu đập vào chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần.
Một tiếng "cộp" vang lên, đầu cậu đập vào trần nhà. Cậu đau đớn hít một hơi sâu, mắt vẫn chăm chăm nhìn cô gái đang làm ra những động tác cực kỳ bất thường trước mặt cậu.
Cô ấy bị thao túng sao? Hay có chuyện gì khác đã xảy ra?
Cô gái lại lao tới, tay chộp vào ngực Bất Kiến Hàn. Bất Kiến Hàn nhanh nhẹn tóm lấy cánh tay cô ấy rồi kéo mạnh về phía trước, làm cô mất thăng bằng suýt ngã.
Trong khoảnh khắc ấy, Bất Kiến Hàn nhìn rõ cánh tay bị cậu giữ chặt.
Đó không còn là cánh tay của con người nữa, các khớp ngón tay, cổ tay, khuỷu tay đều đã bị thay thế bằng khớp tròn của búp bê. Bất Kiến Hàn nghi ngờ rằng các khớp vai, eo và các khớp khác được che bởi chiếc váy ngủ cũng giống như vậy. Đây không phải là con người, nó chính là là một con búp bê!
Hiểu rõ điều này, Bất Kiến Hàn không còn nương tay nữa. Cậu nắm chặt cánh tay của nó, vận dùng toàn bộ sức mạnh mà quật nó ngã xuống đất. Rồi cậu lợi dụng chiều cao của mình mà giẫm mạnh lên lưng nó. Bất Kiến Hàn lập tức tiến tới nắm lấy cánh tay và kéo mạnh lên!
"Rắc!"
Âm thanh khớp nối bị gãy vang lên, cánh tay của búp bê gái bị cậu giật rời khỏi cơ thể!
Khi cánh tay bị giật ra, từ vai của búp bê nữ trào ra một lượng lớn máu tươi. Giống như một người bình thường khi bị thương, máu chảy tràn ra nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc váy ngủ rồi lan rộng thành một vũng máu dưới thân búp bê.
Bất Kiến Hàn sững sờ.
Cậu mở bảng hệ thống bằng ý niệm, ngay lập tức trước mặt hiện ra một mô tả về con búp bê dưới chân.
【Cấp sáu · búp bê máu: Sau khi nuốt chửng thân xác con người, nó biến dị thành loại búp bê mới. Chưa có linh hồn riêng, nhưng đã sở hữu năng lực đặc biệt. Dị năng: Huyết Ảnh Hành Giả, nơi nào bị máu che phủ đều có thể di chuyển đến nơi đó.】
Búp bê dưới chân dần chìm vào trong vũng máu.
Nó chìm xuống quá nhanh, Bất Kiến Hàn chưa kịp kéo nó ra khỏi vũng máu, nó đã biến mất trong màu đỏ thẫm.
Ngay giây tiếp theo, từ chữ “Chạy” phía sau lưng Bất Kiến Hàn thò ra một cái đầu. Nó nhắm ngay vào vai phải của cậu mà cắn xuống!
Bất Kiến Hàn đau đớn, tay trái đang giữ cánh tay búp bê buông lỏng. Cậu rút dao găm ra, ngược tay đâm mạnh vào trán của búp bê máu.
Mặt nạ trên khuôn mặt búp bê máu ngay lập tức nứt toác, máu chảy ra theo vết nứt.
Tuy nhiên, nó vẫn không chịu buông ra, ngược lại, cánh tay mà Bất Kiến Hàn đã bỏ lại chìm sâu vào trong vũng máu. Chỉ sau một thoáng, hai cánh tay trắng nhợt từ trong máu vươn lên, bám chặt vào hai chân của Bất Kiến Hàn, kéo cậu vào trong vũng máu đỏ như đầm lầy!
Bất Kiến Hàn rút dao găm ra, đâm liên tiếp vào mặt búp bê máu. Đâm đến khi cậu cảm thấy đã khiến bộ não của nó nát thành bùn thì cái miệng trên chiếc đầu đó mới chịu buông ra.
Nhưng điều đó cũng chẳng ích gì, bởi lúc này cả hai chân của cậu đã bị kéo sâu vào trong vũng máu. Cậu cố gắng đá mạnh và dùng dao găm để chém đứt tay búp bê máu, nhưng đều không thoát ra được.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị búp bê máu kéo xuống vũng máu, chìm vào bóng tối trong sự ngột ngạt.
[Bạn đã chết.]
Điểm hồi sinh được chọn là ở nơi bóng râm dưới mái nhà hình cây nấm.
Bất Kiến Hàn hồi sinh, vẫn chưa hết kinh hãi. Cậu hít sâu vài lần mới ổn định lại nhịp tim đang đập loạn.
Xem xét lại cái chết vừa rồi, cậu gần như đã chắc chắn về thân phận của búp bê máu
Theo mô tả hệ thống về búp bê máu, thì nó, hoặc nói chính xác hơn là cô ấy có lẽ là sản phẩm của một con búp bê đã nuốt chửng thân thể của Juliet sau đó biến dị mà thành. Chiếc mặt nạ trên mặt búp bê chính là của Juliet và dị năng “Huyết Ảnh Hành Giả” của nó cũng có sự tương đồng với dị năng “Lang thang trong giấc mơ” cho phép Juliet xuyên qua giấc mơ kia.
Thính Phong Ngâm rời khỏi cổng thị trấn một mình, có lẽ đã nhìn thấy búp bê máu. Cô ấy tưởng rằng đó là Juliet, nên đã theo sau vào ngôi nhà hoa hồng trong thị trấn nhưng lại không may bị sát hại.
Như vậy, bí ẩn về việc Juliet và Long Sa Bảo Thạch chỉ còn lại quần áo mà không thấy thân thể cũng đã được giải mã. Những con búp bê tồn tại trong vương quốc búp bê này không chỉ giết chết kẻ xâm nhập, mà còn có thể nuốt chửng họ, biến họ thành đồng loại.
Theo đó, có thể suy ra rằng, Thính Phong Ngâm đã biến mất nhưng để lại bộ váy trong ngôi nhà hoa hồng, có lẽ cũng đã gặp phải kết cục tương tự.
Không biết liệu Ninja và Cánh Tay Thép có phải cũng đã bị nuốt chửng và bị đồng hóa hay không.
Nghĩ đến đây, Bất Kiến Hàn cảm thấy lạnh cả người.
Điều này có nghĩa là kẻ thù mà cậu sắp đối mặt, ngoài những con búp bê với sức mạnh và năng lực chưa rõ, còn bao gồm cả những người đồng đội mà cậu từng chiến đấu cùng.
Cái phó bản này chơi quá ác rồi!
Cậu xem như đã nếm trải cảm giác đối đầu với cả thế giới là như thế nào rồi.
Hít một vài hơi thở sâu nữa, Bất Kiến Hàn điều chỉnh lại tâm lý suýt chút nữa đã tan vỡ rồi sẵn sàng tiếp tục khám phá bản đồ.
Ánh sáng từ mắt đèn cảnh giới của những con búp bê tuần tra rọi loạn xạ, lại một lần nữa lướt qua trước nhà nấm.
Bất Kiến Hàn đột nhiên cảm thấy chân hơi ngứa, liếc qua thấy một cái đầu nhỏ nát tươm, rách rưới đang từ từ nhô ra khỏi túi quần của cậu.
Bất Kiến Hàn hình như nhớ ra, một phút trước chính vì tin lời của cái thứ nát tươm này rằng “trong nhà an toàn”, nên cậu mới bị hại mà chết.
Vì vậy, cậu rất hòa nhã tóm lấy tóc của con búp bê vải rách nát này, kéo nó ra khỏi túi quần, giơ trước mặt mình, nở một nụ cười đầy thiện ý.
“Tao nghĩ chúng ta có lẽ nên giao lưu một cách thân thiện với nhau?”