"Bố chỉ muốn tốt cho con thôi! Mọi thứ đều nghĩ cho con, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của bố sao?" Bất Độ Bình bực bội không thôi: "Giờ cánh con cứng cáp rồi, muốn bay rồi, bố không quản được con nữa!"
"Mấy năm nay là ai bỏ tiền cho con đi học vẽ, ai đóng học phí cho con, cho con tiền sinh hoạt, cho con ăn, cho con ở, để con chơi bời suốt bốn năm, bỏ bê cả đại học chẳng làm được tích sự gì? Bây giờ bảo con đi tìm một công việc thực tập, bảo con lo liệu cho tương lai của mình thì nổi tính nổi nết lên phải không?"
Bất Độ Bình càng nói càng kích động, lồng ngực phập phồng dữ dội, phát ra một tràng ho xé ruột xé gan.
"Chỉ có con là có lý tưởng, chỉ có con là cao thượng! Bố là một kẻ quê mùa chẳng hiểu gì cả!" Ông ta tức đến run cả người: "Con thanh cao như vậy, chẳng phải vẫn phải dựa vào kẻ quê mùa này nuôi sống sao? Không tin con thử ra ngoài kiếm sống xem con sẽ ra nông nỗi gì! Sau này đợi bố chết, bố sẽ mang hết tài sản xuống mồ, không để lại cho con một xu. Con cứ ra gầm cầu ngủ chiếu nát, ra đường ăn xin, quét đường rửa bát, xem lúc đó con còn gào thét lý tưởng hay không!"
"Bố mặc kệ con đang nghĩ gì, tóm lại trước khi tốt nghiệp năm nay phải tìm được việc làm, nghe rõ chưa Bất Kiến Hàn! Không thì ngoan ngoãn đến cơ quan của chúng ta mà làm bảo vệ, đừng hòng bố chiều hư con cả đời!"
Bất Kiến Hàn đột ngột lùi lại một bước, làm đổ chiếc ghế bên cạnh bàn: "Con với bố thật sự không còn gì để nói."
Nói xong, cậu quay về phòng xách cặp sách rồi đi thẳng ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play