Phải mất một lúc lâu Bất Kiến Hàn mới hoàn hồn, trong suốt khoảng thời gian đó, cậu vẫn luôn ôm lấy Thương Hành Y vuốt ve anh, cảm giác như đang dỗ dành một chú mèo tủi thân đến tột cùng.
Thuốc của Tạ Kỳ đưa có hiệu quả rất tốt, lý trí của Thương Hành Y nhanh chóng sụp đổ chỉ còn lại bản năng khao khát Bất Kiến Hàn. Từng tấc da thịt, hơi thở bên bờ môi của Bất Kiến Hàn đều tạo thành sức hút trí mạng đối với anh. Trong lúc Bất Kiến Hàn nâng mặt anh lên, dịu dàng an ủi, anh đã nhân lúc cậu không đề phòng, ánh mắt anh loé lên theo bản năng thúc dục mầm bệnh.
Anh đã thao túng hành động của Bất Kiến Hàn.
Trong khoảnh khắc bị nắm lấy vai ấn xuống, Bất Kiến Hàn có hơi hối hận vì đã không dùng bóng đen che mắt Thương Hành Y từ trước. Cậu chỉ có thể tự lừa dối bản thân rằng, như vậy cũng không sao cả, dù sao thì cậu và Tạ Kỳ cũng đã thảo luận rồi, nếu Thương Hành Y có thể chủ động hơn, có lẽ hiệu quả tái thiết tâm lý sau thảm họa còn tốt hơn.
Trước đây, không phải là cậu chưa từng nghĩ đến tình huống này. Nếu nhất định phải để Thương Hành Y làm, cậu nghĩ ít nhất cậu có thể dùng bóng đen để bảo vệ cơ thể không bị tổn thương hoặc che chắn cảm giác đau đớn, nhưng cậu đã nghĩ quá nhiều rồi. Bị khống chế bởi Vở Kịch Một Người, ngay cả bóng đen cậu cũng không sử dụng được, Thương Hành Y muốn làm gì thì cậu đều phải chịu.
Cưỡng ép kích hoạt bóng đen, có thể thoát khỏi sự khống chế của Thương Hành Y, Bất Kiến Hàn chỉ cần làm tan chảy đôi mắt của mình, Thương Hành Y sẽ không thể thông qua sự truyền nhiễm của ánh mắt để thao túng cậu. Nhưng sức mạnh của hai mầm bệnh chống lại nhau, cậu không thể đảm bảo Thương Hành Y sẽ không bị phản phệ tổn thương trong lúc cậu giãy giụa.
Một giọng nói vang lên trong tim, nói với Bất Kiến Hàn rằng cậu phải nuông chiều anh hơn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT