Du Uý Thi nói: "Chắc chắn cô ấy đang ở đây, chỉ là chúng ta không nhìn thấy cô ấy mà thôi."
"Ý anh là gì?" Bất Kiến Hàn có chút khó hiểu: "Anh nói là, cô ấy không ở trong lĩnh vực trạng thái bệnh của anh...?"
"Triệu chứng của tôi tên là [Vùng Đất Không Người], quy tắc là những người tự nghi ngờ bản thân sẽ bị can thiệp nhận thức, sau đó dần dần bị tước đoạt khả năng nhận thức và bị người khác nhận thức." Du Uý Thi giải thích: "Cô ấy đúng là đã đến tìm tôi, nói rất nhiều với tôi, hỏi tôi một số câu hỏi, mắng tôi một trận rồi vừa khóc vừa bỏ đi."
Bất Kiến Hàn: "Xin lỗi vì đã đường đột, cô ấy đã nói gì với anh?"
Du Uý Thi nhớ lại một chút: "Cô ấy nói cô ấy đã nỗ lực rất nhiều vì yêu tôi, nhưng tôi vẫn bị triệu chứng của mình trói buộc, khiến cô ấy cảm thấy sự tồn tại và tình yêu của cô ấy đối với tôi đều vô nghĩa, cô ấy như thể đã yêu một người vô hình."
Bất Kiến Hàn: "Sau đó thì sao? Anh đã trả lời cô ấy như thế nào?"
Du Uý Thi: "Tôi nói rằng, chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play