Trong lúc Bất Kiến Hàn và Sương Ngạo Thiên đang tập trung đối phó với nhau, thì người mà họ liều mạng tranh giành đã bị người khác cướp mất.
Nhân lúc họ đánh nhau sống chết, Vương Đức Phát đã men theo tường lẻn đến cửa. Sương Ngạo Thiên vừa thu lại dải lụa đỏ ngăn cách toa tàu, đèn trong toa tàu và cửa xe đồng thời bắt đầu hoạt động, anh ta lập tức lao về phía Thích Phạm, đánh ngất anh ấy rồi cõng anh ấy chạy về phía sân ga.
Tuy rằng lúc hai người kia đánh nhau kịch liệt, anh ta không dám xen vào nhưng những lời họ nói, anh ta đều nghe rõ mồn một.
Đây là một người bệnh có thể dùng cơ thể mình để ức chế sự xâm nhập của mầm bệnh.
Có được người này, anh ta còn lo lắng gì chuyện không khống chế được mầm bệnh nữa? Còn cần gì phải ở lại trong cái ga tàu điện ngầm Cửu Kiều chết tiệt này, suốt ngày nơm nớp lo sợ, làm một người thường yếu ớt, không biết cái chết sẽ ập đến lúc nào?
"Xin lỗi, tôi làm vậy đúng là hơi không ổn." Anh ta vừa cõng Thích Phạm vừa chạy lên cầu thang vừa lẩm bẩm: "Nhưng tôi còn một việc phải làm, bây giờ tôi không thể chết!"
Bất Kiến Hàn cảm nhận được, một luồng sức mạnh mầm bệnh xa lạ trốn khỏi toa tàu, đang chạy như bay về phía ngoài ga theo cầu thang. Cậu bước ra khỏi tàu, bóng đen không còn bị ga Cửu Kiều áp chế nữa lập tức bùng nổ, xoay quanh người,cuốn cậu và Thương Hành Y vào trong, biến mất trong bóng tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play