Thương Hành Y tỉnh lại là điều khiến Bất Kiến Hàn vui mừng nhất kể từ khi trận mưa bão này ập xuống thành phố Phục Hồi.
Nhiệt độ cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, nhưng chỉ cần anh tỉnh lại, thì có nghĩa là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Lần này, không cần Bất Kiến Hàn nói, Tạ Kỳ đã tự giác giao ra tất cả thuốc hạ sốt và không hỏi Bất Kiến Hàn bất kỳ điều gì liên quan đến Mộc Đình Lan.
Chuyện Thương Hành Y gặp chuyện đúng là do cô ấy sơ suất. Bây giờ Thương Hành Y đã tỉnh lại, nhu cầu về thuốc hạ sốt không còn cấp bách như lúc hôn mê nữa, điều kiện giao dịch giữa cô ấy và Bất Kiến Hàn cũng không còn hiệu lực. Thay vì cứ giữ khư khư lấy chuyện này, chi bằng hào phóng một chút, làm một việc tốt.
Bất Kiến Hàn đi lấy nước uống cho Thương Hành Y uống thuốc, đồng thời dặn dò anh trên người có vết thương, đừng cử động lung tung. Lúc này Thương Hành Y mới phát hiện cơn đau nhói ở ngực không phải là ảo giác, thì ra thật sự có một vết thương.
Anh có chút ngạc nhiên, hỏi đùa: "Vết thương này từ đâu ra vậy? Không lẽ tôi đã mộng du tự đâm mình một nhát vào ngực lúc hôn mê sao?"
"Là lỗi của tôi." Bất Kiến Hàn có chút áy náy: "Lúc anh không khỏe, đáng lẽ tôi nên bảo vệ anh cho tốt nhưng tôi lại sơ suất."
Cậu nắm chặt tay Thương Hành Y, thấp giọng thề: "Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT