Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ không dứt, che lấp tất cả những bí mật không ai biết, và cả dòng chảy ngầm dưới sự yên bình.
"Đây là chuyện tốt đối với Mộc Đình Lan sao? Tôi vốn định nói, có đủ sức mạnh để sống sót ở thành phố Phục Hồi, đối với ai cũng là chuyện tốt, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như không thể nói như vậy." Phó Dật Minh nói: "Là một người bình thường, có lẽ chết đi vào khoảnh khắc mưa bão ập đến mới là một loại may mắn. Cho dù có được sức mạnh, giãy giụa giữa sợ hãi và điên cuồng, sống không được, chết cũng không xong, đối với người bình thường mà nói, thật sự quá đáng sợ."
Tạ Kỳ cười, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp và quyến rũ nhất, nhưng lại thốt ra những lời đáng sợ: "Đáng sợ sao? Tôi không cảm thấy vậy. Ngược lại, tôi cảm thấy bây giờ tôi mới là chính tôi, tôi rất vui mừng vì cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi lớp vỏ bọc mang tên 'con người'. Có lẽ đối với mọi người, nơi này là địa ngục trần gian, nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy mình như đang ở thiên đường trong mơ."
Phó Dật Minh im lặng, không nói nên lời.
Đúng lúc hai người rơi vào im lặng ngượng ngùng, thì đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã. Một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân xuất hiện ở cuối hành lang, thở hổn hển chạy về phía này.
"Cô Tạ, cô Tạ! Hình như bên tầng hai xảy ra chuyện rồi!" Người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân vừa nhìn thấy Tạ Kỳ, lập tức hoảng hốt hét lớn: "Xin cô qua đó xem thử, hình như con quái vật chạy ra ngoài lúc trước đã quay lại rồi!"
"Chuyện gì vậy?" Tạ Kỳ kinh ngạc đứng dậy: "Không đúng, có cái kén ở trong bệnh viện, đáng lẽ không có con quái vật nào dám đến gần."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play