Lúc nãy, khi đưa Bất Kiến Hàn đi thay quần áo, Tiểu Tuyết không chỉ giúp cậu giặt bộ đồ vừa thay ra mà còn dọn dẹp qua căn phòng mà cậu sẽ nghỉ lại.
Trại trẻ mồ côi không có phòng riêng dành cho khách. Nếu có cặp vợ chồng nào đến nhận con nuôi mà không tiện đi về trong ngày, cần nghỉ lại thì họ sẽ được sắp xếp ở tạm trong phòng của nhân viên chăm sóc. Hôm nay, tất cả nhân viên của trại trẻ mồ côi đều vào thành phố để làm việc, nên theo truyền thống, căn phòng mà bọn trẻ sắp xếp cho họ cũng là phòng của nhân viên chăm sóc.
Vợ chồng nhà họ Thái ở trong phòng dành cho hai nhân viên, còn Bất Kiến Hàn được sắp xếp ở phòng của viện trưởng. Theo lời Tiểu Tuyết, vì cậu đến quá muộn nên các phòng khác đều bừa bộn, không kịp dọn dẹp vậy nên để cậu ở phòng của viện trưởng cho dễ dọn dẹp.
Có thể thấy, trại trẻ mồ côi thực sự rất túng thiếu. Ngay cả phòng của viện trưởng cũng đơn giản chẳng khác gì phòng của nhân viên chăm sóc khác.
Cậu ngồi bên giường một lúc lâu, liếc nhìn điện thoại lần cuối, xác nhận vẫn không có sóng, không gọi được cho Thương Hành Y bèn vén chăn lên, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.
Tấm ván giường cứng ngắc, khiến eo và xương bả vai cậu ê ẩm, Bất Kiến Hàn dự đoán mình sẽ đau nhức khắp người khi thức dậy vào ngày mai. Chăn thì rất dày, tuy không mềm mại nhưng được nhồi rất nhiều bông, cảm giác rất ấm áp.
Nếu đây không phải là kịch bản kinh dị, được cuộn tròn trong chăn ấm áp, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vào một đêm mưa bão như thế này, quả là một rất tuyệt vời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play