Tông Dục Cẩn nhìn chằm chằm Lam Tử Dật, một lúc sau mới nhàn nhạt nói.
"Đi, sao lại không đi? Cậu ta vẫn còn nợ tôi."
"Haha, haha." Cái mũi của Lạc Linh bị xoa tới đỏ bừng, đôi mắt chứa đầy hơi nước, chớp chớp.
Giọt nước mắt treo trên hàng mi dài cong vút, cùng với ánh mắt mê mang, môi đỏ hơi hé mở, ngây thơ lại quyến rũ, giống như yêu tinh.
Những người chú ý đến đều nhìn đến ngây người.
Trong sự đáng yêu có mang theo quyến rũ, trong sự quyến rũ lại có chút ngây thơ.
Rất mê người.
Lạc Linh đối với chuyện này hoàn toàn không có cảm giác gì, nhăn cái mũi lại, hai má phồng lên.
"Thống Nhi, tôi muốn khiếu nại cậu, nam chính quá hung tàn, bàn tay vàng của cậu rốt cuộc là cái quái gì vậy, đánh giá thấp (╯‵□′)╯︵┻━┻"
Đã lâu như vậy rồi mà nam chính vẫn còn muốn tính kế cậu, thật là keo kiệt.
Hệ thống bị nghi ngờ thì rất bất mãn, cực kì tức giận.
[Đồ yếu đuối, rõ ràng đó là vấn đề của cậu, ký chủ rác rưởi.]
"Hệ thống rác rưởi!"
[Ký chủ rác rưởi!!]
"Cậu......" Lạc Linh tức giận, hệ thống của cậu đúng là vô lại.
[Lêu lêu lêu ~ ~ ~ ] Hệ thống chiến thắng nên vô cùng đắc ý.
Muốn ném nồi cho nó.
Không có cửa đâu.
Lạc Linh chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, đối với hệ thống của mình càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cậu đang định nói gì đó thì một bàn tay to với khớp xương rõ ràng đang cầm một cốc sữa bò xuất hiện trước mặt.
Vừa ngẩng đầu thì thấy: " ? "
" ! " Nam chính.
Nhảy dựng đứng dậy chỉ vào đối phương: "Anh..... Anh..... tôi.... tôi không nợ tiền anh, tôi không có tiền, anh đừng có tống tiền tôi."
Cậu rất nghèo.
Tất cả tài sản của cậu cũng chỉ hơn 20 triệu.
Không chịu được bị tống tiền, sẽ chết nghèo.
Tông Dục Cẩn nhìn người trước mặt xem anh như hồng thủy mãnh thú, mặt lạnh như băng.
Bàn tay cầm cốc siết chặt, gân xanh nổi lên.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Lạc Linh một cái, dùng sức đặt cốc xuống xong xoay người rời đi, cả người toát ra khí lạnh.
Tức chết hắn rồi, khó lắm mới tốt bụng được một lần, vậy mà không được cảm kích.
Lam Tử Dật với Cầm Diệp Dương nhìn nhau, có chút khó hiểu.
Như thế nào lại đột nhiên trở mặt vậy?
Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?
Thấy cậu có vẻ như bị nghẹn, lập tức đi mua sữa đưa cho cậu. Làm sao mà nháy mắt đã thay đổi rồi?
Lạc Linh cũng rất khó hiểu.
Nhìn nam chính rời đi, trong lòng lại nghĩ mình khi nào lại chọc hắn vậy.
Ánh mắt cậu chuyển sang chiếc cốc trên bàn. Có phải là vì cậu không uống sữa?
Vậy cậu...........
Một hơi uống hết cốc sữa, lắc lắc cái cốc rỗng trước mặt hai người còn chưa kịp rời đi.
"Hai người là bạn của anh ta đi. Các anh làm chứng nha, tôi uống sữa rồi đó. Hai người nhất định phải nói với anh ta đó."
Tránh cho anh ta lại nghĩ tôi không biết tốt xấu rồi lại ghi thù.
Cũng không biết anh ta đã ghi lại bao nhiêu thù trong lòng rồi, haizz.
Cuộc sống thật là khó khăn.
Lam Tử Dật với Cầm Diệp Dương nhìn người gọi mình lại, vẻ mặt ban đầu từ lo lắng chuyển sang buồn bực, lại đến đau lòng, biểu cảm đổi tới đổi lui, cực kỳ thú vị.
"Này, Dật, cậu có cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị không?"
Cầm Diệp Dương lặng lẽ chọc Lam Tử Dật một cái, nghiêng đầu nhỏ giọng nói.
Lam Tử Dật khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Bạn học này, tôi vẫn chưa biết tên của cậu. Tôi là Lam Tử Dật, bên cạnh là Cầm Diệp Dương. Rất vui được biết cậu."
Đối mặt với Lạc Linh, giọng điệu của anh rất ôn nhu.
Lạc Linh nhìn qua, tươi cười nói: “Tôi là Lạc Linh, tôi cũng rất vui được quen biết hai người.”
Nụ cười rất ngọt ngào, ôm cái cốc, giống như mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim.
Tông Dục Cẩn phát hiện bạn mình không đuổi kịp liền lùi lại, vô thức ấn vào ngực mình.
Thịch, thịch, thịch, đập rất nhanh.
Sao lại thế này?
Bị bệnh sao?
Vậy bệnh gì khiến tim đập nhanh, ngực còn nóng lên?
Tông Dục Cẩn có chút nghi hoặc.
Nhìn người cách đó không xa, ánh mắt u ám sâu thẳm.