Căng tin ồn ào đông đúc nam nữ sinh mặc đồng phục màu vàng nhạt.

Lạc Linh đứng trong góc cầm đĩa đồ ăn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ giãy giụa.

Cố tình trong đầu vẫn còn một giọng nói không ngừng thúc giục.

[Ký chủ, mau lên đi, mục tiêu sắp tới rồi, nếu cậu không đi sẽ bị vai chính thụ giành trước, nhiệm vụ sẽ thất bại.]

Giọng điệu vội vàng khiến Lạc Linh càng thêm rối rắm.

Nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy ba nam sinh với phong cách khác nhau, vẻ ngoài nổi bật, khí chất cao quý bước vào.

Khi họ ngày càng bước đến gần, thấy họ sắp đi đến cầu thang, tim Lạc Linh đập thình thịch, cầm một đĩa đầy đồ ăn vội vàng chạy ra ngoài.

"A, phía trước xin nhường đường một chút, nhường một chút, nóng quá."

Tông Dục Cẩn với hai người khác đang định đi lên lầu thì bị tiếng hét chặn lại, theo bản năng dừng chân quay đầu nhìn lại.

"Loảng xoảng"

"Rầm"

Tiếng vật nặng va chạm với tiếng đĩa đồ ăn rơi xuống đất làm cho nhà ăn đang ầm ĩ trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Lạc Linh nhăn nhó che trán lại, đôi mắt phượng xinh đẹp nổi lên hơi nước.

Thật sự là rất đau.

Bộ ngực trước mặt này là làm bằng sắt sao?

Bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu được cốt truyện cẩu huyết trong tiểu thuyết khi nữ chính/tiểu thụ đụng phải nam chính/tiểu công xong nước mắt lưng tròng là như thế nào rồi.

Không phải bọn họ quá yếu, mà là kẻ địch quá mạnh.

Cậu nhanh chóng lùi lại hai bước, yếu ớt xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không phải là cố ý.”

Tôi là cố ý đó, cậu nghĩ.

Tông Dục Cẩn sắc mặt lạnh lùng, tâm tình rất không tốt.

Chỗ bị đánh không những đau âm ỉ, trên người còn ướt sũng.

Rốt cuộc toàn bộ đĩa đồ ăn đều được cống hiến cho bộ quần áo của hắn.

Lạc Linh thấy chung quanh vẫn yên tĩnh như gà, không khí trước mặt cũng có chút lạnh lẽo. Cậu thật cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn người bị mình đụng phải.

Áo sơ mi trắng phiên bản giới hạn hiện có nhiều màu sắc khác nhau.

Vạt áo vẫn còn đang nhỏ nước.

Chột dạ một giây.

“Bạn học, mình thực sự xin lỗi, mình nguyện ý bồi thường.”

Tông Dục Cẩn cười lạnh một tiếng: "Bồi thường? Cậu bồi thường nổi sao?"

Lạc Linh bất giác run rẩy, nghĩ nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Hẳn là, bồi thường nổi đi."

"Bồi thường nổi sao? Lấy cái gì bồi thường, cậu sao?"

Tông Dục Cẩn dường như nghe được chuyện cười lớn, nhìn một lượt từ trên xuống người đứng cách đó hai bước.

Vóc dáng nho nhỏ, thân hình gầy yếu, thoạt nhìn chính là tiểu đáng thương.

Bất quá đôi mắt đó giống như nai con Bambi.

Ngực bỗng thấy nóng một chút.

Lạc Linh cúi đầu như muốn trốn khỏi tầm mắt của hắn, cố gắng giải thích: "Bạn học, cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là bồi thường bằng tiền."

Trong nhà nguyên chủ rất có tiền rất có tiền.

Mặc dù trong nhà vị trước mặt này cũng rất có tiền rất có tiền. Nhưng chỉ là một bộ quần áo, ngay cả khi là phiên bản giới hạn vẫn có giá cả rất phải chăng.

May mắn là hệ thống không yêu cầu cậu phải giống như vai chính thụ, không bồi thường nổi liền bị tiểu công ép làm người hầu gì đó.

Nếu như vậy cậu chắc chắn sẽ tạo phản.

À quên chưa giới thiệu.

Lạc Linh vừa mới bị ràng buộc vào hệ thống "Tiểu Thái Điểu".

Xuyên qua các loại cốt truyện vườn trường Mary Sue Tom Sue, cẩu huyết tổng tài, thánh phụ thánh mẫu ngược luyến tình thâm, cũng như những cuốn tiểu thuyết khiến độc giả vô cùng phẫn nộ.

Giành trước nhân vật chính một bước sửa đổi cốt truyện.

Làm cho mấy cốt truyện cẩu huyết trở lên Thanh! Tao! Thoát! Tục!

Hóa giải oán niệm của các độc giả.

Công lược ngược tra vả mặt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play