Thẩm Du nhớ rõ, thời điểm mới vừa bước vào phòng học, đám Bạch Mộ Vũ tụ một nhóm nói chuyện, biểu tình cùng động tác đều rất bình thường, không có bất kỳ cảm xúc kích động hoảng loạn nào, một chút cũng không giống bộ dáng làm mất vòng cổ.
Chờ cô bước vào phòng học ngồi xuống, thì nói vòng cổ không thấy, rõ ràng chính là muốn gây chuyện, chuyên môn nhằm vào cô.
Những người này lo tám chuyện của bọn họ đi, sao phải một hai phải tới tìm mình gây chuyện, làm như vậy có ý gì? Đây có được coi là bạo lực học đường không?
Trong lòng Thẩm Du bực bội, giương mắt nhìn đối phương: “Dựa vào cái gì nói tôi trộm, ai cũng đều thấy tôi chỉ mới vào lớp.”
Bạch Mộ Vũ đôi tay ôm ngực, nâng cằm lên, một bộ dáng cao cao tại thượng: “Mọi người là ai”.
Cô buồn cười mà nói, lại quay đầu lại hỏi những người khác: “Tụi bây thấy nó vừa tới”
Mọi người sôi nổi lắc đầu: “Không biết nó đến đây lúc nào nha.”
Thẩm Du:……
Nếu là nguyên chủ, lúc này cô ấy sẽ là phản ứng như thế nào? Tùy ý mặc người vu oan khi dễ, gánh vác tội danh, cuối cùng bị mọi người mắng chửi.
Hoá ra sự tồn tại của cô chính là làm con hề cho bọn này vui đùa khi buồn chán, ở nhà bị Thẩm Tiêu khi dễ còn chưa tính, tại sao đến trường còn phải bị người khác khi dễ ???
Nghĩ như vậy, Thẩm Du cảm thấy trong lòng một ngọn lửa bốc cháy lên. Làm một người xuyên sách, cô chỉ nghĩ muốn sống trong một hoàn cảnh yên tĩnh, có thể làm cô chuyên tâm học tập, cho dù bị người ta nói nầy nói nọ, ác ý cô lập, bị cười nhạo vẻ bề ngoài, cười nhạo dáng người, cô đều cảm thấy có thể chịu đựng.
Dù sao cô cũng không thân với bọn họ, không để ý tới thì được rồi. Nhưng hiện tại, bọn họ lại ác ý công kích nhân phẩm cùng tự tôn của cô, tức nước vỡ bờ, cô chịu hết nổi rồi, cũng không có biện pháp tiếp tục nén giận.
Con thỏ bị chọc nóng nảy còn sẽ cắn người nữa mà, càng đừng nói là một người trưởng thành.
Ngẩng đầu nhìn Bạch Mộ Vũ một bộ dáng vênh váo tự đắc, Thẩm Du cũng đứng lên, cô cao hơn 1m7, cao hơn Bạch Mộ Vũ nửa cái đầu, hơn nữa cơ thể mập mạp, khổ người rất to, chờ cô đứng thẳng người, khí tràng nháy mắt chạy đến hai mét, từ trên cao nhìn xuống Bạch Mộ Vũ.
“Cô nói tôi trộm đồ, chứng cứ đâu?”
Thẩm Du hỏi, cảm thấy hôm nay một hai phải nói rõ ràng vấn đề này, nếu không sau này Bạch Mộ Vũ sẽ dựa vào đó mỗi ngày đều vu hãm cô trộm đồ, khi đó cô còn có tinh thần sức lực để học tập sao? Phiền chết được.
Bạch Mộ Vũ cười nhạo, nói: “Chứng cứ? Nơi này chỉ có mình mày là nghèo nhất, không phải mày trộm, còn có thể là ai hả?”
Cái giọng điệu đương nhiên này của cô ta, lập tức đưa tới tiếng cười vang của mọi người, rõ ràng là đang xem trò hay.
Thật ra, ai ai ở đây đều biết Bạch Mộ Vũ là cố ý gây chuyện, nhưng không có người đứng ra giúp Thẩm Du nói chuyện, một con quỷ nghèo kiết hủ lậu mà thôi, không có một chút lợi ích, ai nguyện ý giúp đỡ.
Thẩm Du liếc mắt nhìn quanh bốn phía, cười lạnh: “Quả thực không thể hiểu được.”
Nụ cười lạnh này của cô lại làm Bạch Mộ Vũ sửng sốt, trước kia, Thẩm Du ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn yếu đuối, hèn mọn, không thú vị, nhưng hôm nay đứng gần như vậy, lại không tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt, thay thế là sự kiên định cùng thần thái thản nhiên.
Bạch Mộ Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Thẩm Du uống lộn thuốc sao? Dám chống đối cô?
Sau khi cô phát hiện Thẩm Du đứng lên, bản thân phải ngước đầu lên nhìn, rất là khó chịu.
“Ít nói nhảm, để tao lục soát là biết mày có trộm hay không?.”
“Lục soát cái gì”
Thẩm Du nhíu mày hỏi lại.
Bạch Mộ Vũ trợn trắng mắt: “Đương nhiên là lục soát người mày, nếu mày nói mày không trộm, vậy để cho tao lục soát là biết ngay thôi, nếu thật sự lục soát không thấy ….. Lúc đó mới có thể chứng minh mày không trộm.”
Thẩm Du nháy mắt minh bạch, đây mới là mục đích cuối cùng của Bạch Mộ Vũ, hãm hại cô trộm đồ vật, sau đó soát người cô trước mặt mọi người, cuối cùng khẳng định soát không có đồ, nhưng mục đích nhục nhã cô đã đạt tới.
Nghĩ thông suốt, Thẩm Du đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết, cô bỗng nhiên nhíu mày, sau đó cúi đầu đào đào túi quần, nhớ lại, lại cong lưng lục lọi trong cặp sách.
Vào lúc mọi người cho rằng cô đã tiếp thu soát người, Thẩm Du bỗng nhiên nâng mặt lên, hoảng loạn.
“Lắc tay bạch kim nạm Ngọc Lục bảo của bà cố tôi không thấy đâu hết?”
Mọi người:……
Lắc tay bạch kim nạm Ngọc Lục bảo là cái quỷ gì? Một con quỷ nghèo kiết hủ lậu như nó làm sao mà có loại đồ vật này?
Bạch Mộ Vũ bị tức đến mức cánh mũi phồng lên xẹp xuống, tức giận nói: “Mày không điên đi, một con quỷ nghèo như mày, lấy đâu ra lắc tay bạch kim nạm Ngọc Lục bảo”
“Một chiếc vòng nhỏ, làm bằng chất kiệu bạch kim, chính giữa nạm ba viên Ngọc Lục bảo, viên lớn nhất cỡ 1 cara, mặt trái khắc một chữ Thẩm, đó là vật di truyền mẹ tôi để lại cho tôi, tôi thường xuyên mang theo tới trường học”
Lời này, Thẩm Du nói được nói có sách mách có chứng, tự tin mười phần, như cô thực sự có một chiếc lắc tay giống như vậy.
Sao có thể? Nó nghèo như vậy, quanh năm suốt tháng mặc đi mặc lại có mấy bộ quần áo, giày cũng vậy, không mặc đến cũ mèm tuyệt đối sẽ không thay, kiểu tóc thì hai năm như một ngày, nhập học là cái dạng gì, hiện tại vẫn là cái dạng đó, một người như vậy, mà lại có ‘ Lắc tay bạch kim nạm Ngọc Lục bảo ’.
Hơn nữa nó còn nói thường xuyên mang theo tới trường học?
Bạch Mộ Vũ xanh mặt, quay đầu lại liếc mấy người bên cạnh, những người khác cũng mang vẻ mặt mơ màng, đều đang nỗ lực nhớ lại xem Thẩm Du khi nào mang một chiếc lắc tay quý trọng như vậy tới trường, nhưng lại không thể nghĩ ra.
Bởi vì ngày thường mọi người đều coi cô như người trong suốt, một ánh mắt cũng chưa cho, ai sẽ chú ý cô có mang lắc tay hay không ?
Thấy không có ai ra tới giúp mình nói chuyện, Bạch Mộ Vũ tức muốn hộc máu, nói: “Đồ của mày bị mất, đâu có chuyện gì liên quan tới tao, hiện tại tịu tao chỉ muốn lục soát ra chiếc vòng cổ của tao thôi”
Cô nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận Thẩm Du có thứ này, Thẩm Du cũng thuận hướng bò lên trên, nói: “Lắc tay của tôi vừa mới nãy còn đeo ở trên tay, nhưng cô vừa đi lại đây, đã không thấy tăm hơi đâu hết, công bằng mà nói, tôi cũng muốn lục soát người cô”
Bạch Mộ Vũ nháy mắt trừng lớn hai mắt, tròng mắt đều mau rớt ra tới.
“Thẩm Du, có phải mày muốn tìm đường chết hay không? Dám có cái suy nghĩ lục soát người tao? Tao đây cần trộm đồ của mày sao?”
Thẩm Du nói: “Cô cảm thấy tôi trộm đồ của cô, vậy thì tại sao tôi không thể cho rằng cô trộm đồ của tôi?”
Điều này làm Bạch Mộ Vũ vô cùng tức giận, chỉ kém không nhảy cẩng lên: “Tao ……”
Thẩm Du không chờ cô nói cho hết lời, ngắt ngang lời nói: “Nếu như vậy, công bằng đi, chúng ta cùng nhau soát người, ok?”
Bạch Mộ Vũ:……
Vừa nãy cô cũng chỉ lấy cớ muốn soát người nó, nhục nhã Thẩm Du một phen, không nghĩ tới cuối cùng lại bị phản một quân, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì.
May mắn cô còn có chiêu khác, thấy Bạch Mộ Vũ bị tức đến nói không nên lời, mấy người bạn của cô ta lập tức mồm năm miệng mười.
“Thẩm Du, mày đừng có quá đáng, nhà Bạch Mộ Vũ giàu như vậy, thứ đồ rác rưởi của mày xứng được Mộ Vũ ngó đến sao?”
“Nhưng mà ……”
Thẩm Du nâng lên mí mắt liếc bọn họ, nghĩ nghĩ, nói: “Có hai món đồ quý trọng đồng thời bị mất, tình tiết rất nghiêm trọng, người bị hiềm nghi không nhất định chỉ có hai, mọi người ở đây đều có khả năng là nghi phạm, nếu muốn soát người, mọi người đều soát mới công bằng”
Mọi người:……
Ngay từ đầu chỉ là muốn xem trò hay, không nghĩ tới cuối cùng lại gây họa vào thân, Thẩm Du có độc sao?
Không chờ mọi người phản ứng lại, Thẩm Du móc ra một cái di động cũ, đó là của chú Lý cho cô mượn dùng tạm, cái trước kia đã bị vệ sĩ Thẩm Tiêu đập tan nát chung với mấy đồ dùng trong nhà.
Cô đứng sang một bên gọi điện thoại, nói: “Vì bảo đảm tính công bằng, tôi sẽ đi tìm thầy cô đến làm nhân chứng.”
Vừa nói xong, điện thoại cũng đã chuyển được.
Bởi vì động tác của cô thật sự quá nhanh, những người khác căn bản đều không kịp ngăn cản, chỉ có thể ngây ngốc nghe cô giảng giải tình hướng cùng thầy giáo.
Cúp điện thoại, Thẩm Du thở dài một hơi, nhìn mọi người nói: “Ok, thầy sẽ nhanh tới thôi, mọi người đều từ từ đi, ai cũng không cho phép rời khỏi phòng học”
Bạch Mộ Vũ đứng gần cô nhất, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dậm chân, hận không thể nhào lên đi cắn một phát: “Thẩm Du, mày có bệnh hả?”
Thẩm Du bình tĩnh mà nhìn cô, nói: “Cho dù tôi có bệnh, cũng là do cô bức ra tới.”
Bạch Mộ Vũ:……
Một cái vòng cổ Tiffany, một chiếc lắc tay bạch kim nạm Ngọc Lục bảo, cùng lúc biến mất khỏi phòng học, lúc giảng viên nhận được cuộc gọi này hai chân đều mềm nhũng, thời điểm chạy vội tới phòng học, Thẩm Du cùng Bạch Mộ Vũ còn giằng co tại chỗ, giống như hai con gà đá.
Chờ giảng viên hiểu biết chân tướng mọi chuyện, cũng là khó khăn, nghe cách nói của hai bên đều không đáng tin cậy, thật sự muốn soát người sao?
Bạch Mộ Vũ rất chột dạ, từ lúc bắt đầu cũng chỉ là tính toán chỉnh Thẩm Du một chút mà thôi, không nghĩ tới đối phương năm ba câu đã đem sự tình ồn ào đến trước mặt giảng viên, hiện tại ngay cả cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Thẩm Du đứng ở một bên, bình tĩnh, chủ động nói chuyện với giảng viên: “Nếu nói không rõ, vậy soát người đi, em sẽ là người đầu tiên.”
Mọi người:……
Bộ dáng vừa rồi rõ ràng là thà chết không từ, lúc này lại chủ động soát người, đây rốt cuộc là kịch bản quỷ gì?