Lúc Thẩm Du làm diễn viên, đã biết cảnh diễn cuồng loạn khóc lóc là rất cần đến thể lực, không chỉ có khảo nghiệm lượng hô hấp, còn khảo nghiệm tính nhẫn nại, bởi vì khóc lâu sẽ mệt, mệt mỏi thì muốn nghỉ ngơi, hiệu quả khẳng định sẽ không tốt.

Giờ này phút này, cũng coi như là một lần khảo nghiệm đối với kỹ thuật diễn cảnh khóc của cô, cô dỗi không lại cũng điên không lại Thẩm Tiêu, cũng chỉ có thể lấy tiếng khóc tới hù anh, nào biết Thẩm Tiêu giống như hầm phân cục đá, vừa thúi vừa cứng, kệ cô muốn khóc như thế nào, đều không dao động.

Ngay từ đầu, Thẩm Du bất cứ giá nào cũng không cần mặt mũi mà khóc, nhưng khi xe đi được một đoạn đường, cô lại vì mặt mũi mà không thể không dừng, cũng hơi buồn bực.

Vào thời điểm cô do dự có cần nghỉ một lát hay không, Thẩm Tiêu rốt cuộc có động tác. 

Anh bị ồn ào đến ong ong ù hết lỗ tai, cởi cà vạt xuống, dùng ngón tay xếp bằng, sau đó gập đôi, từ đầu nhỏ nhất bắt đầu chậm rãi cuốn lọn. Khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài đẹp, cà vạt ở trong tay anh thật giống như là hàng mỹ nghệ tinh xảo.

Cuốn xong cà vạt, anh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thẩm Du nói: “Em dám khóc tiếp, cái này sẽ nhét vào trong miệng em, tin hay không?”

Thẩm Du:……

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Thẩm Du rất tin, nếu anh nói như vậy, nhất định sẽ làm như vậy, vì thế không mang theo một nửa do dự mà đóng lại miệng, cách mắt kính, lấy đôi mắt ngập nước nhìn anh.

Thẩm Tiêu hừ nhẹ, đặt cà vạt vào tay cô, dịu dàng mà dỗ dàng, nói: “Ngoan, cà vạt đưa cho em, lúc nào muốn khóc, thì tự mình nhét vào ha.”

Thẩm Du:……

Thì ra cà vạt còn có chức năng này, cô thật là có thêm kiến thức, nhưng thật ra, cô càng muốn lấy cà vạt quấn ở trên cổ anh, quấn hai vòng, sau đó xiết chặt.

Xe chạy một đường vững vàng, dưới sự đe dọa cùng lời cảnh cáo cà vạt, không khí bên trong xe bỗng chốc yên lặng hài hòa. Đi ngang qua nơi nào đó, Thẩm Tiêu kêu tài xế dừng xe bên ven đường, lại cúi người gần ghế phụ nói nói mấy câu với vệ sĩ, vệ sĩ nghe xong lập tức mở cửa xe đi xuống.

Đợi một hồi, người vệ sĩ kia mới chạy chậm trở về, đưa cho Thẩm Tiêu một cái hộp nho nhỏ.

Thẩm Du còn đang giận dỗi, lười để ý đến anh, nhưng vẫn dùng khóe mắt nhìn đến chiếc hộp được đóng gói màu sắc rực rỡ kia, cũng không biết là cái gì.

Chờ xe lại lần nữa lên đường, Thẩm Tiêu vẻ mặt ghét bỏ mà đem chiếc hộp kia ném cho cô, Thẩm Du có chút kinh ngạc, tiếp nhận tới, vừa thấy, ngu người. Nếu không nhìn lầm, đây là một hộp kẹo dành cho con nít ăn thì phải?

Đưa cho cô, chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi đập tan nát nhà cô, lại khiêng cô làm cô phát khóc, cho nên mua hộp kẹo nhận lỗi?

Đáng thương cho cô. Dùng thời gian thời gian một tuần để sắp xếp dọn dẹp căn phòng cho thiệt đẹp, nháy mắt chỉ đáng giá một hộp kẹo ít như vậy

Thẩm Du rất muốn kiên cường mà ném hộp kẹo vào mặt anh, sau đó hét lên, ai thèm kẹo của anh.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, tay phải cô còn cầm cà vạt của anh nè, cô sợ ném một phát, cà vạt sẽ thật sự được chính tay anh nhét vào miệng cô. 

Hộp kẹo hình năm góc, bên trong cũng chứa đủ mọi màu sắc, một cục nhỏ một cục nhỏ được đóng gói riêng biệt, mềm mại, bụ bẫm, bên ngoài bọc một lớp đường trái cây, vừa nhìn thì biết ngon rồi.

Vì thế cô mở ra một viên, chua chua ngọt ngọt, hương vị tan ra ở đầu lưỡi, thường thường kẹo ngọt sẽ chữa lành mọi vết thương lòng, nhưng cô càng ăn lại càng cảm thấy tức.

“Ô ô a a a a a a a a……”

Cái này đâu phải loại vết thương lòng ăn ăn kẹo thì hết giận đâu, đây là vết thương lòng không bao giờ phai, ổ chó của cô, nhà của cô, huhuhuhu ……

Huyệt Thái Dương của Thẩm Tiêu tiếp tục nhảy thình thịch:……

May mắn là đi hết giao lộ này thì đã chạy vào khu biệt thự, bằng không Thẩm Tiêu thật lo lắng anh sẽ trực tiếp bóp chết con em gái này.

Vừa xuống xe, Thẩm Tiêu lập tức nhìn chú Lý đang đứng chào đón ngay cạnh cửa, nói: “Nội trong hai phút giải quyết nó cho tôi, ồn ào đến nhức đầu.”

Chú Lý nhìn thấy vẻ mặt đẫm nước mắt của Thẩm Du, rất là đau lòng: “Tiểu thư đừng khóc nữa mà, chú Lý làm thức ăn ngon cho con ăn nha.”

Thật ra trước đó cô đều cố ý khóc, là một loại phản kháng đối với Thẩm Tiêu, lúc này nhìn thấy chú Lý, cô mới là thật sự khó chịu, thật sự ủy khuất, hốc mắt đỏ đỏ, nhưng ngược lại không khóc.

“Chú Lý ……”

Chú Lý vỗ vỗ vai cô, khổ sở lại áy náy: “Lỗi của chú.” Ông không nên duy trì cô dọn đi ra ngoài, nhưng cho tới nay thấy cô sống phải cẩn thận mọi thứ, ông nhìn cũng đau lòng, cho rằng rốt cuộc có điều thay đổi, kết quả vẫn là đi một vòng rồi trở lại tại chỗ.

Cũng sắp đến thời gian cơm trưa, chú Lý nhanh tay làm ra một bàn, toàn những món ngày thường Thẩm Du thích ăn, đề an ủi cô.

Thẩm Du có chút ăn không vô, tùy tiện ăn mấy muỗng, sau đó vì con tim quá mệt mà lên lầu, trở về phòng cũ của mình.

Chú Lý nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, lại nhìn thấy Thẩm Tiêu ăn đến nhẹ nhàng thoải mái, cảm thấy anh cũng như ngày thường, nói: “Con gái vẫn cần thiết phải kiên nhẫn dỗ dành, không phải chó con mèo con, tùy tiện chơi đùa.”

Thẩm Tiêu ném chén đũa lên trên bàn, giương mắt lạnh lùng nhìn ông: “Món nợ xúi giục con bé dọn đi ra ngoài, tôi còn chưa có tính với ông nha.”

Anh tức giận mà hừ lạnh ra tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng mà ông vừa mới nhắc nhở ta, trong nhà này hẳn là cần thiết phải nuôi thú cưng, bé gái nào cũng đều yêu thích chó con mèo con.”

Nói xong lời này, vẻ mặt anh cười rất xấu xa.

Chú Lý:……

Một giây trước còn cảm thấy anh bình thường, nhưng giây tiếp theo anh lại bắt đầu có ý nghĩ xấu xa.

“Ông, chiều nay đi mua ngay cho tôi, mua một con Husky, chó con, nhỏ tháng một chút.” Thẩm Tiêu ra lệnh cho chú Lý.

Chú Lý biết, anh khẳng định sẽ không đơn giản chỉ là muốn lấy lòng Thẩm Du mới làm như vậy, vì thế uyển chuyển mà nói: “Muốn nuôi thú cưng thì cũng nên hỏi tiểu thư một tiếng …..”

Thẩm Tiêu đập bàn đứng lên: “Như thế nào, hiện tại ngay cả ông cũng không nghe lời tôi nói”

Chú Lý biết bản thân vượt rào, cúi đầu nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi mua ngay.”

Lúc này Thẩm Tiêu mới vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi, trước khi đi, anh lại nói với chú Lý: “Thư phòng, trên bàn có cái hộp gỗ thô, ông cầm đi dỗ con bé đi.” Sau đó cũng không quay đầu lại mà lên lầu.

Đối loại thái độ chợt lạnh chợt nóng như anh, chú Lý đã tập mãi thành thói quen, bất đắc dĩ mà thở dài, dọn dẹp xong phòng bếp, lật đật ra cửa mua Husky.

Thẩm Du trở lại căn phòng quen thuộc, tuy rằng chỉ rời đi có một tuần, nhưng con người, trái tim, cảnh vật đều thay đổi, cảm thấy căn phòng này càng thêm xa lạ.

Vốn dĩ chỉ nằm ở trên giường phát ngốc, nhưng không tới một hồi lại ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ đến rất sâu, hẳn là phía trước đã khóc mệt mỏi.

Một giấc này ngủ suốt hai tiếng, lúc tỉnh lại, mơ hồ nghe được âm thanh kỳ quái, từ trước cửa pho2g của cô truyền đến, Thẩm Du tò mò mà xuống giường đi mở cửa, ngay sau đó bị một con thú cưng vô cùng đáng yêu đứng ngồi không yên phía dưới chân dọa tới rồi: “Đây là cái gì?”

Chú Lý thúc đứng ở một bên, trên tay ôm hộp gỗ thô, đại khái to bằng hộp bánh trung thu.

“Chú Lý, sao lại có một con chó con trong nhà này, con Husky này thật đáng yêu quá à” Thẩm Du cười ngồi xổm xuống ngắm chó con.

Chú Lý nói: “Là tiên sinh kêu chú mua tặng cho con, còn có cái này, cũng là quà của ngài ấy tặng.” Nói xong, đem hộp đưa cho cô.

Thẩm Du không hiểu ra sao: “Tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn mua chó?”

Chú Lý lắc đầu: “Suy nghĩ của tiên sinh, chú đoán không ra.”

Thẩm Du thầm chấp nhận, mạch não của người bệnh tâm thần, người thường là đoán không ra. Cô lại mở ra hộp gỗ thô, sau đó sửng sốt, bên trong đều là trang sức châu báu, nhìn sơ rất nhiều, lộn xộn đè lên nhau, giống như hàng ba đồng mười đồng bên vỉa hè.

Chú Lý cũng có chút ngoài ý muốn: “Đây là trang sức của phu nhân để lại.”

Cho nên hẳn là đều là hàng thật: “Vậy ….. Anh ấy tặng cho con mấy cái này làm bồi thường?”

Chú Lý nhìn Husky, lại nhìn châu báu, do dự gật đầu: “Khả năng…… Đúng không?.”

Thẩm Du:……

Tuy rằng sinh hoạt có chút hỗn loạn, nhưng Thẩm Du cũng sẽ không có vụ tinh thần sa sút, chết cô cũng đã nếm thử, còn có cái gì sóng to gió lớn so với cái chết càng khủng bố?

Vì thế cô thực mau thu thập tốt tâm tình, tiếp tục đi học.

Buổi sáng hôm nay không có tiết học, buổi chiều có hai tiết, Thẩm Du ăn xong cơm trưa lập tức chạy đến trường học, thời gian hơi sớm. Lúc cô đến phòng học, bên trong đã có tốp năm tốp ba chụm thành nhóm ngồi nói chuyện phiếm, Thẩm Du liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Bạch Mộ Vũ trong số đó.
Con nhỏ này thường xuyên xin nghỉ đi đóng phim, hôm nay hiếm lắm mới có mặt trên lớp.

Thẩm Du kéo tầm mắt về, đi đến vị trí của mình ngồi xuống, thiệt tình hy vọng Bạch Mộ Vũ có thể xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Nhưng Bạch Mộ Vũ giống như trời sinh đã là tử địch với cô, mỗi lần vừa thấy Thẩm Du là cảm thấy tức giận, chỉ muốn khi dễ cô.

Chỉ thấy vài người ngồi ở chỗ kia nhỏ giọng nói chuyện, Bạch Mộ Vũ đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Du, ngạo mạn lại phẫn nộ mà nói: “Ê, vòng cổ Tiffany của tao bị mất rồi, có phải mày trộm của tao hay không hả?”

Thẩm Du:……

Lấy cớ khi dễ cô cũng quá tùy tiện đi, cô vừa mới vào lớp thôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play