Làm một vai ác đủ tư cách, Thẩm Tiêu hầu như đều có được phần lớn đặc điểm vai ác nên có, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, thâm độc, âm hiểm, vui buồn thất thường ……

Cẩn thận điếm, mười ngón tay đều đếm không hết.

Ngay cả chú Lý, người sống ở nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, còn không hiểu rõ con người anh ta, thì đừng nói tới người vừa mới xuyên qua như Thẩm Du.

Cho nên phương pháp tự bảo vệ bản thân hữu hiệu nhất, chính là rời xa Thẩm Tiêu, càng xa càng tốt. 

Hiện tại, cơ hội này đã ở trước mặt Thẩm Du, cô khẳng định không thể bỏ qua, lập tức thương lượng với chú Lý, ngày mai cô xin phép nghỉ một ngày để đi xem phòng, tốt nhất tìm một nơi có đầy đủ nội thất, loại có thể xách giỏ vào ở ngay. Chú Lý không yên tâm, quyết định ngày mai cùng đi tìm chung với cô.

Vào ban đêm, Thẩm Du làm một giấc mộng đẹp, trong mộng, cô chính là một chú chim nhỏ hạnh phúc, tự do tự tại bay lượn trên trời dưới đất.

Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng, chú Lý lái xe chở Thẩm Du đi tìm phòng ở.

Gần Học Viện Điện Ảnh có không ít chung cư, hầu hết được xây dựng từ rất lâu, nhìn bề ngoài rất cổ xưa. Nhưng bởi vì gần đường lớn, lại gần trường học, nên quanh năm suốt tháng đều có người thuê.

Theo ý của Thẩm Du, chỉ có một mình cô ở, thuê một phòng một sảnh với một phòng gác xép là được, dù sao cô cũng không có bạn bè đến chơi, hơn nữa như vậy cũng tương đối tiết kiệm tiền.

Nhưng chú Lý hoàn toàn không đồng ý với cô, cảm thấy ít nhất cũng phải thuê hai phòng một sảnh, một phòng làm phòng ngủ, một phòng làm phòng học.

“Con không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, nếu tiên sinh không cho con tiền, chú Lý sẽ cho con.”

“Con có tiền mà!”

Thẩm Du nói, hôm qua cô mới tra qua thẻ ngân hàng, tiền tiết kiệm bên trong tài khoản đủ để cho cô làm một phú bà, dù sau khi tốt nghiệp, mấy năm không có việc làm, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống giàu có.

Tiểu thuyết từng nói qua, về phương diện tiền tiêu vặt, Thẩm Tiêu rất thoải mái, mỗi tháng đều sẽ chuyển một số tiền cố định vào thẻ ngân hàng của Thẩm Du, chẳng qua nguyên chủ cảm thấy mấy thứ đó đều không thuộc về cô, cho nên trừ bỏ những chi tiều cần thiết hằng ngày.

Hầu như cô rất ít đụng tới số tiền trong thẻ, vốn là một tiểu thư nhà giàu, đi qua cái đầu của nguyên chủ lại trở thành một con quỷ nghèo kiết hủ lậu.

Thẩm Du cảm thấy, bản thân không cần thiết kiêng kị sử dụng số tiền này, nhưng dùng nhiều ít, cô đều sẽ ghi lại trong sổ, sau đó chờ kiếm được tiền, lại trả về chỗ cũ là được, coi như là mượn trước trả sau.

Đi dạo một buổi sáng, bọn họ nhìn trúng hai căn hộ, một căn là nội thất hoàn thiện, điện nước gas tủ lạnh đầy đủ hết, nhưng điều không tốt là bị che mất ánh sáng, tương đối ẩm ướt.

Một căn khác, hai phòng một sảnh, đầy đủ ánh sáng, có một cái ban công rất lớn, tầng lầu cũng cao, thông gió thông khí, chú Lý vừa thấy rất hài lòng, nhưng mà căn hộ này chỉ là căn mẫu, muốn dọn vào ở ngay, còn phải cần bỏ chút thời gian ra mua sắm đồ dùng.

Giữa trưa, Thẩm Du cùng chú Lý giải quyết cái bụng đói bằng cách mò xuống con phố ăn vặt gần trường học, sau đó thảo luận một chút vấn đề muốn thuê căn nào. 

Thật ra, đối với Thẩm Du mà nói, chỉ cần có thể dọn khỏi nhà họ Thẩm, mấy chuyện khác đều không phải là vấn đề, ở chỗ nào cũng không sao hết.

“Căn thứ hai đi.”

Chú Lý nói: “Buổi chiều chúng ta đi ký hợp đồng thuê nhà, sau đó đi mua giường cùng đồ dùng hằng ngày, mấy thứ khác từ từ mua sau, sau này một mình con ở bên ngoài, cũng không thể để bản thân bị ủy khuất, biết chưa?”

Thẩm Du cảm động gật gật đầu, biết chú Lý là thiệt tình vì cô suy nghĩ trước sau.

Cơm nước xong, hai người tìm chủ nhà giao tiền thế chấp, cầm chìa khóa, tiến thẳng đến siêu thị nội thất chọn mua đồ dùng.

Hai ngày sau, Thẩm Du đẩy valli vào căn phòng nhỏ của mình, nhìn cái ổ gần như đầy đủ tiện nghi, trong lòng hạnh phúc đến nói không nên lời.

Từ một căn phòng trống, đến không gian thoải mái ấm áp, từng giọt từng giọt đều là cô đích thân sắp xếp, sau này, nơi này chính là ngôi nhà ấm áp của cô, tại thế giới xa lạ này, đây là mảnh đất duy nhất chân chính thuộc về một mình cô.

Thời điểm mệt mỏi có thể ngủ nướng cả ngày, thời điểm nhàm chán có thể đọc sách nghe nhạc, hứng thú, có thể tổ chức party áo ngủ, dù chỉ có một mình cô là khách mời ……

Đang lúc cô đang chìm đắm trong vô hạn tốt đẹp, trong ảo tưởng hạnh phúc, thì chú Lý từ phòng bếp đi ra, cầm trên tay cái giẻ lau, chùi chùi nơi này lau lau nơi đó, lại dặn dò cô.

“Tiểu thư, sau này thỉnh thoảng vẫn phải về thăm nhà nha, tiên sinh đối với cô không tệ, ở bên ngoài bị khi dễ cũng phải nói cho chúng ta biết, đừng nghẹn trong lòng.”

Thẩm Du:……

Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, trừ bỏ sự tồn tại của Thẩm Tiêu.

Thẩm Du thở dài: “Con sẽ về mà, chú Lý cứ yên tâm đi.”

Chú Lý giúp cô lau dọn phòng ở, sắp xếp lại đồ vật, bận cả ngày, tới chiều tối mới trở về. Thẩm Du đứng ở trên ban công, nhìn theo xe chú Lý thong thả rời khỏi chung cư, trong lòng ê ẩm, chú Lý là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với cô.

Từ nay về sau, chắc bọn họ sẽ rất ít gặp mặt rồi.

Thẩm Du quyết định, sau này mặc kệ như thế nào, lâu lâu cô cũng phải trở về nhà họ Thẩm, bởi vì ở ở trong lòng nguyên chủ, chú Lý là người thân duy nhất của cô, dù là vì nguyên chủ, cô cũng nên hiếu thuận chú Lý.

Cuộc sống một mình, quả nhiên như cô tưởng tượng, nhẹ nhàng thoải mái. Ngày nào không có tiết học, cô có thể làm càn mà ngủ nướng cho đến khi tỉnh giấc, tự xuống bếp nấu nướng, có thể làm những món bản thân thích ăn, không sợ bị nói kén ăn, lười nấu cơm, có thể kêu cơm hộp, vô cùng tự tại.

Quan trọng nhất chính là, cô không cần phải nhìn mặt Thẩm Tiêu.

Nhưng những ngày nhẹ nhàng đó, cũng không làm Thẩm Du bỏ quên ý chí quyết rèn luyện cơ thể, cô mua một cái máy chạy bộ đặt ở ban công, mỗi ngày đều phải tập trong một thời gian rất lâu, nhưng điều làm cô đau khổ nhất, chính là chuột rút.

Kiếp trước, từ nhỏ cô đã luyện tập vũ đạo, cho nên cơ thể rất dẻo dai, chưa bao giờ bởi vì chuột rút mà khóc thút thít. Nhưng hiện tại, một mình cô nằm ở trong phòng, bắt đầu rớt nước mắt vì chân bị chuột rút, không có biện pháp, thật sự quá đau.

Cái cơ thể này của nguyên chủ, hẳn là rất ít rèn luyện, chân tay không thể duỗi thẳng, mà cô lại yêu cầu quá cao đối với bản thân, mỗi lần đều phải lăn lộn đến mồ hôi ướt đẫm, nước mắt rơi đầy mặt.

Cũng may có trả giá thì có hồi báo, phần mỡ thừa trên eo trên đùi, rõ ràng đã giảm bớt biến rắn chắc. Thẩm Du đau cũng vui sướng, nghĩ thầm: Tất cả, đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Thoải mái sống một mình trong một tuần, Thẩm Du ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ chú Lý, giọng chú Lý nghe hơi khẩn trương.

“Tiểu thư, hiện tại con có ở nhà hay không vậy?”

“Chú Lý? Có việc gì sao ạ? Con đang ở nhà.”

 Hôm nay là thứ bảy, cô cũng không có kế hoạch đi ra ngoài, đang nằm chết ở trên giường.

“Tiên sinh muốn đi tìm con, hẳn là đang ở trên đường.”

Chú Lý nói thông qua điện thoại.

Vừa nghe đến cái tên Thẩm Tiêu, Thẩm Du phản xạ có điều kiện mà bắt đầu khẩn trương, ngừng thở hỏi.

“Anh ấy tới tìm con làm cái gì”

“Chú cũng không rõ ràng lắm, chắc là nhất thời hứng thú.”

Thẩm Du:……

Treo điện thoại, Thẩm Du từ trên giường bò dậy, như kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng đi một vòng, thật sự nghĩ không thông, nhiều ngày như vậy chẳng quan tâm gì cô, tại sao Thẩm Tiêu lại đột nhiên nghĩ đến việc đi tìm cô, chẳng lẽ lại là tới tìm kiếm chuyện, lần này lại là muốn đút cherry nữa sao?
Đại khái là nửa tiếng sau, không đợi cô nghĩ ra nguyên nhân cớ sao lại mò tới, cửa lớn nhà nàng bị gõ vang lên. Thẩm Du vội vàng chạy chậm tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên nhìn thấy tây trang giày da, hình người dạng chó Thẩm Tiêu, đối phương như đoán được cô đang sử dụng mắt mèo nhìn lén, cũng dời tầm mắt, dừng lại ở trên mắt mèo, như vậy vừa thấy, hai người tựa như thông qua mắt mèo đối diện nhìn nhau.

Thẩm Du bị dọa nhảy dựng, vội vàng di chuyển tầm mắt, có như vậy trong nháy mắt, tầm mắt của Thẩm Tiêu như hóa thành một mũi tên vô hình đầy sắc bén, cắm thẳng vào trái tim cô.

Hít sâu mấy cái bình phục tâm tình, lúc này trong lòng Thẩm Du mới bớt run sợ mà mở ra cửa phòng, sau đó ngoan ngoãn mà gọi: “Anh trai.”

Thẩm Tiêu cũng không trả lời, chỉ là hừ lạnh một tiếng, đẩy ra cửa phòng, lướt qua cô đi vào trong phòng.

Chờ anh đi vào, Thẩm Du mới kinh ngạc phát hiện, ngoài cửa còn đứng mấy người mặc đồ đen, mỗi người đều cao to, vừa nhìn là biết không thể chọc vào, chắc đều là vệ sĩ của anh.

Thẩm Du trong lòng e ngại, Thẩm Tiêu người này có phải hay không quá kỳ quái, tới gặp em gái của mình còn muốn mang theo vệ sĩ.

Chẳng lẽ…… Là tới bắt cô trở về, nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Du nháy mắt trừng lớn đôi mắt, nhưng lại rất mau tự phủ định, sẽ không sẽ không, nếu thật sự muốn tới bắt cô, hẳn là đã sớm tới, sao sẽ chờ tới bây giờ chứ.

Vào thời điểm Thẩm Du miên man suy nghĩ, Thẩm Tiêu đã tham quan hai phòng một sảnh một lần, còn có tâm tình tốt bình luận một câu.

“Không tồi, rất ấm áp.”

Thẩm Du nuốt nuốt nước miếng, bạo gan hỏi anh: “Anh, anh tới tìm em có việc gì sao?”

Thẩm Tiêu quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hài hước, cười nói: “Là có chút việc muốn giải quyết.”

Nói xong, anh lại nhìn nhìn khắp nơi, sau đó lấy hai cái ghế gần bàn ăn, xách đi đến cạnh cửa, xếp hàng ngang, tự ngồi xuống trước, lại vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh, nhìn cô.

“Tới, ngồi ở đây.”

Thẩm Du hoàn toàn không hiểu ra sao, căn bản đoán không ra trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống. Cô cũng có chút không hiểu được, tại sao mỗi lần đối mặt với mệnh lệnh của Thẩm Tiêu, cô cũng không dám phản kháng chút nào, chẳng lẽ là do cơ thể nguyên chủ lưu lại quán tính phản ứng.

Đợi cô ngồi xong, Thẩm Tiêu mới dựa người ra sau bắt chéo chân, lười biếng mà mở miệng nói: “Bắt đầu đi.”

Lời này của anh hiển nhiên là nói với một đám vệ sĩ phía sau, bởi vì anh vừa nói xong, vài người đàn ông to cao liên tục đi vào trong phòng.

Sau đó dưới dự chứng kiến trợn mắt há hốc mồm của Thẩm Du, bọn họ bắt đầu ra tay đập ….. nhà.

Mặc kệ là gia cụ hay là đồ điện, toàn bộ được nhấc lên cao sau đó lại hung hăng dọng xuống nền gạch.
Âm thanh đỗ vỡ của vật dụng vang lên đan xéo vào nhau, nghe tê tâm liệt phế.

Trong âm thanh bùm bùm rầm rầm xoảng xoảng, đinh tai nhức óc, Thẩm Tiêu xem như không có việc gì to tát mà châm một điếu thuốc, quay đầu lại phát hiện Thẩm Du đã hoàn toàn ngốc rớt, anh mới trấn an mà nhìn cô cười cười, dịu dàng nói.

“Đừng sợ, em xem như đang xem phim là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play