Sau khi Thẩm Du xuyên qua, cũng không có lười biếng, mỗi ngày đúng giờ đến trường đi học. Ban đầu, cô còn lo lắng, bản thân sẽ lộ ra một vài động tác hay thói quen riêng sẽ làm người khác nhận ra sự khác thường.

Nhưng mấy ngày này, cô đã hoàn toàn không cần lo lắng thêm về vấn đề này. Bởi vì, sự tồn tại của nguyên chủ trong lớp thật sự là quá thấp lại không thể thấp hơn. Nói trắng ra là, người khác nhìn đều lười đến liếc nhìn cô một cái, trực tiếp xem cô như người trong suốt.

Thẩm Du có một vài nghi vấn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nguyên chủ làm cách nào mà đến tận bây giờ còn có thể bị cô lập đến loại cảnh giới này, loại trình độ tự ti này, có thể đã tiếp cận tự kỷ, đây đã không còn nằm trong phạm vi hiểu biết của Thẩm Du.

Trước khi xuyên qua, Thẩm Du là một diễn viên múa chuyên nghiệp, lúc còn trên ghế nhà trường, thành tích xuất sắc. Bởi vì một vũ khúc cổ trang Nhất Mộng Đôn Hoàng mà có chút danh tiếng, tốt nghiệp được tuyển chọn làm diễn viên, cũng bởi vì hóa trang hành mỹ nhân cổ trang quá xuất sắc mà được yêu thích. 

Sau lại liên tục tham gia diễn mấy bộ truyền hình cổ trang nhiệt độ lên không ngừng, mức độ nổi tiếng tuy không thể sánh cùng minh tinh hạng nhất, nhưng tốt xấu gì cũng là diễn viên hạng hai, tham dự hoạt động, mặc kệ hiện trường là fans thật hay là fans giả, đều phải có bảo vệ ra giữ gìn trật tự.

Nghe nói còn được các thanh thiếu niên bình chọn, lọt vào đề cử nữ minh tinh được yêu thích nhất, đứng thứ hai trong top 10. Mặc kệ là lúc còn đi học hay là tiến vào giới giải trí, Thẩm Du đều được nhiều chú ý, cô đã quá quen với loại chú ý này, cũng hưởng thụ được chú ý.

Giống như bây giờ, hoàn toàn xem như người trong suốt, còn bị xa lánh, là tình huống mà Thẩm Du chưa bao giờ chạm mặt, điều này làm cho trong lòng cô nhiều ít có chút chênh lệch. Nhưng cô cũng không oán trời trách đất, nếu xuyên qua đây thay thế nguyên chủ, vậy cô nên điều chỉnh tốt trạng thái cùng tâm tình, đối mặt hiện thực mới đúng.

Nhưng mà cô cũng không lập tức làm ra hành động thay đổi quá lớn, tuy rằng thành người trong suốt không bạn bè, cô cũng có thể bình tĩnh ung dung chuyên tâm học tập, không ai quấy rầy, càng không cần lo lắng giao tiếp mà bị lộ. Có thể nói, không nhìn thấy Thẩm Tiêu cái tên bệnh tâm thần kia, thì trong khoảng thời gian xuyên qua, đây là thời gian mà cô trải qua bình tĩnh an bình nhất.

Nhưng hiển nhiên, vẫn có người không thể thấy cô hạnh phúc, Thẩm Du giương mắt đánh giá Bạch Mộ Vũ đứng trước mắt này.

Trong sách nhắc tới, chị em nhà họ Bạch lớn lên cực kỳ xuất sắc, chị thì ở giới giải trí vận đỏ, em gái thì cũng nhận việc nhân đức không nhường ai. Em gái tính cách quật cường, tranh cường háo thắng, lại không ranh ma mưu mẹo như cô chị, cho nên rất dễ dàng đắc tội với người khác.

Hiện tại tận mắt chứng kiến, quả nhiên làm người chán ghét, vừa lên tới đã kêu mập mạp, mập thì làm sao vậy, lại không ăn hết của nhà cô ta.

Tuy rằng Thẩm Du cũng có chút ghét bỏ cơ thể mập mạp của mình, nhưng lại không muốn nghe người khác nói nầy nói nọ, lập tức có một đoàn hỏa ở trong lòng bùng cháy rừng rực, ánh mắt nhìn Bạch Mộ Vũ không khỏi có vài phần sắc bén.

Bạch Mộ Vũ còn đang đắc ý dào dạt, khi dễ kẻ đáng thương là một trong những niềm vui thường ngày của cô. Chỉ cần gặp ai yếu thế hơn mình, cô đều sẽ ngứa miệng muốn chèn ép bắt nạt, nhưng hôm nay Thẩm Du thoạt nhìn có chút khác thường, hình như ánh mắt không đúng lắm.

Trước kia, ánh mắt của Thẩm Du luôn là né tránh, không dám đối diện người khác, như ăn trộm, có đôi khi còn dứt khoát cúi đầu, trốn tránh ánh mắt người khác. Nhưng hôm nay, Thẩm Du không chỉ có dám đối diện với cô, mà ánh mắt kia thoạt nhìn còn rất có sức mạnh chống cự.

Hôm nay con mập này uống lộn thuốc sao?

Hai người cứ như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ đối diện vài giây, như đang sử dụng ánh mắt không chém giết không tiếng động. Người đứng bên cạnh lại không rõ nguyên do, đẩy đẩy Bạch Mộ Vũ.

“Thầy giáo sắp tới rồi, đừng kiếm chuyện nữa, mau tìm chỗ ngồi đi, sau đó kể cho tao nghe chuyến đi Châu Âu mấy bữa nay của mày.”

Vì thế hai người tùy tiện tìm vị trí ngồi gần Thẩm Du, sau đó nhỏ giọng nói chuyện, bạn bè khắp lớp ai cũng thân với Bạch Mộ Vũ, vì thế đều vây quanh đến nghe cô kể chuyện.

Thẩm Du ngồi gần, cũng bị ép nghe đầy lỗ tai, mới biết được, mấy ngày nay Bạch Mộ Vũ không có tới đi học, là đi làm cameo trong một bộ phim chị gái cô ta đóng. Sau đó lại thuận tiện ở bên kia chơi mấy ngày. 

Bạn học nghe xong, hâm mộ la hét: “Cậu thật may mắn quá đi, có một người chị làm diễn viên, gần đây chị Mộ Tình lại lên hot search. Nghe nói muốn làm đại ngôn sản phẩm của Thẩm thị”

Bạch Mộ Vũ bĩu môi, nói: “Sau này tớ khẳng định sẽ đỏ hơn so với chị ấy, còn không phải chỉ là một thương hiệu trong nước thôi sao, tớ nhìn mà chướng mắt, tớ muốn làm đại ngôn cho thương hiệu quốc tế, vậy mới xứng tầm với tớ, hứ!”

Có bạn học chê cười cô: “Ở đó mà thổi phồng đi! Nhưng mà, cái vòng cổ này cậu mới mua phải không? Nhìn đẹp ghê á”

Bạch Mộ Vũ lập tức có hứng thú, nói: “Đây là Tiffany, xinh đẹp ha, chị của tớ đặt riêng mới có đó, nhưng nó lại không phù hợp với khí chất của chị ấy, nên tặng cho tớ.”
“Wow, đặt riêng, có phải rất đắt hay không?”
Bạch Mộ Vũ nâng cằm, nói: “Cũng không đắt lắm, mấy chục ngàn thôi.” (10.000 ¥ ≈ 32.638.000 VND)

“Trời ơi! Cái này mà không tính đắt?”

Vì thế mọi người sôi nổi cảm khái gia cảnh của cô thật sự là quá giàu. Thẩm Du nhướng mày, không chút gợn sóng mà mở ra sách vở chuyên tâm học tập. Trước mắt, đối với cô tới nói, điều sang quý xa hoa nhất chính là tri thức, những cái khác đều là đồ bỏ.

Bạch Mộ Vũ nói nói, lại nghĩ tới cái túi trút giận Thẩm Du, liếc cô.

“Ê, con mập kia, mày từng nghe đến Tiffany chưa, có muốn tao cho mày mượn xem cho biết không? Nhưng cái thứ nhà quê như mày khẳng định nhìn cũng như không. Ha ha ha”

Cô ta vừa nói xong, mọi người lập tức cười vang, giống như chỉ có cười càng lớn tiếng, mới có thể chính xác phân chia giới hạn với cô.

Thẩm Du hít sâu mấy cái, mới làm bản thân giữ vững bình tĩnh.

Giờ phút này, cô không chỉ xuyên vào cơ thể nguyên chủ, mà còn hòa tan vào linh hồn nguyên chủ, có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc mà nguyên chủ từng chịu đựng. Tự ti, bất lực, phẫn nộ, rõ ràng cảm nhận được sự công kích đầy ác ý đến từ thế giới bên ngoài.

Một đứa trẻ được nhặt từ đống rác, lớn lên trong hoàn cảnh lạnh nhạt, bên cạnh có một thằng anh tâm thần, đi học còn gặp được bạn bè xấu xa, sẽ trở thành người có tính cách nội cũng không kỳ quái.

Nghĩ thông suốt điều này, Thẩm Du không có cách nào làm người đứng ngoài cuộc, lấy ý nghĩ của bản thân ghét bỏ nguyên chủ tính cách mềm yếu. Cô thật sự cảm thấy đau lòng dùm cho cô, cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Bởi vì giờ phút này, cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô.
Buổi chiều về nhà, cũng không có gặp Thẩm Tiêu, nghe chú Lý nói, Thẩm Tiêu có xã giao, sẽ đi đến khách sạn nào đó ở hai ngày. Thẩm Du không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Thẩm Tiêu ở nhà thì mỗi buổi tối cô đều làm ác mộng về thằng tâm thần muốn ăn thịt cô.

Bữa tối, chỉ có cô cùng chú Lý dùng bữa, dù là ít người, nhưng chú Lý cũng không qua loa có lệ, mà là làm rất nhiều món ăn ngon, ở trong cái nhìn của ông, ăn cơm mới là chuyện lớn.

Chú Lý múc thêm cho cô một chén canh, nói: “Buổi sáng con nói muốn dọn ra ngoài ở, là thật sự sao? Con dám ở một mình sao?”

Thẩm Du ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, là một khu chung cư gần trường đại học, nơi đó đều là sinh viên, gần đó có đồn công an, rất an toàn.”

Chú Lý gật gật đầu, sau đó thở dài, nói: “Nếu con cảm thấy đi ra ngoài ở một mình sẽ vui vẻ hơn, vậy đi đi.”

Thẩm Du kinh ngạc hạnh phúc mà ngẩng đầu, hỏi chú Lý: “Chú chưa hỏi anh con có phải hay không?”

“Buổi sáng, trước khi tiên sinh ra ngoài, chú đã nói một câu, nói việc học của con quá nhiều, muốn dọn ra ở gần trường.” Chú Lý nói.

Thẩm Du vội vàng hỏi tiếp: “Anh ấy có tức giận không?”

Chú Lý lắc đầu: “Tiên sinh không có tức giận, chỉ nói câu ‘ đã biết ’, sau đó đi ra ngoài luôn.”

“Đã biết là đồng ý phải không?”

“Chắc là vậy, nếu không đồng ý, cậu ấy sẽ nổi giận.”

Thẩm Du khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt, không nghĩ tới việc này lại thuận lợi ngoài dự đoán, không cần chính cô phải nói với Thẩm Tiêu, cứ như vậy lừa dối qua vòng.

Đây tuyệt đối là chuyện tốt đạp nhất từ lúc cô xuyên qua đây.

Cũng chỉ đơn giản như vậy hay sao? Tên đó chính là bệnh nhân tâm thần nha, anh ta thật sự cứ như vậy ngầm đồng ý cô rời khỏi đây sao, cô đi rồi thì sau này anh ta tìm ai đút cherry, phi phi phi, tại sao cô lại  có ý nghĩ kỳ quái đến như vậy?

Ngu người một lúc lâu, Thẩm Du vẫn có chút không xác định.

“Con thật sự có thể dọn đi ra ngoài”

Chú Lý nghĩ, nói: “Tính tình của tiên sinh hay thay đổi, hôm nay cậu ấy đồng ý, nói không chừng ngày mai sẻ đổi ý, nếu con thật sự muốn dọn đi ra ngoài, thì nhân dịp hai ngày này cậu ấy không ở nhà dọn đi ngay đi. Phòng trọ có khó tìm không con? Trên người còn có tiền không? Chú cho con thêm tiền nha”

Thẩm Du liên tục xua tay: “Con có tiền rồi.”

Vì thế, chú Lý nói tiếp: “Vậy dọn dẹp hành lý đi, đến lúc đó chú lái xe đưa con đi.”

Tưởng tượng đến có thể thoát khỏi nhà họ Thẩm, thoát khỏi Thẩm tâm thần, Thẩm Du như bỏ xuống một ngọn núi lớn trên lưng, trong lòng có loại khoái cảm đẩy mây nhìn thấy ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play