Phương thức lên sân khấu của Thẩm Tiêu quá mạnh mẽ, quá hùng hồn, làm Thẩm Du chùn bước, cô cũng không có trực tiếp đi lên chào hỏi, mà là đi vào trong đám đông, muốn nhìn rõ ràng tình huống trước mắt là như thế nào.
Tập đoàn Thẩm thị là cả một tòa nhà office building, đối diện phía trước là một quảng trường nhỏ, bởi vì ở gần khu phố buôn bán sầm uất, ngày thường có rất nhiều người đi qua đi lại tại quảng trường nhỏ. Hôm nay vừa lúc đúng dịp cuối tuần, dòng người so với ngày thường còn muốn nhiều hơn một chút.
Cho nên, một khi xảy ra chuyện gì, chớp mắt một cái, sẽ bị vây quanh chật như nêm cối.
Thẩm Du chống chọi ghét bỏ ánh mắt từ mọi người chung quanh, lỗ mãng chen lấn lên phía trước, cuối cùng rốt cuộc thấy rõ.
Giữa khoảnh không gian trống, có một người đàn ông ngồi nằm liệt ở chỗ kia. Từ góc độ của Thẩm Du, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của đối phương, thoáng nhìn qua ngoại hình, hẳn là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ăn mặc còn khá sang chảnh, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, nhưng hành xử như người điên, ngồi dưới đất la lối khóc lóc om sòm.
Xem ra chính là người này đang gây chuyện, mới vừa rồi, cô còn tưởng rằng Thẩm Tiêu mang theo một đám vệ sỹ là muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau!!
Thẩm Tiêu vừa xuất hiện, người xung quanh tự động tản ra, làm anh có thể nhẹ nhàng đi đến trước mặt kẻ gây chuyện.
Người ngồi dưới đất nhìn thấy Thẩm Tiêu ra tới, cảm xúc càng thêm kích động, gân cổ lên hô: “Thẩm Tiêu, thứ chó đẻ khốn nạn, dân mất dạy, rốt cuộc dám lăn ra đây, mày không để ông đây sống yên, ông đây cũng sẽ không làm mày sống tốt, đậu má mày! Hôm nay tao phải làm tất cả mọi người biết, chính là thằng chó như mày ép tao phải chết !!!!”
Mắng mắng, người nọ điên cuồng quơ tay chân lung tung, chỉ thấy trên tay anh ta chợt lóe ánh sáng, nhìn kỹ, là một con dao.
Mọi người vây xem không khỏi hô nhỏ nói: “Thằng đó có dao!”
Thẩm Du cũng thấy được con dao kia, trong lòng lo lắng. Tuy rằng cô vẫn luôn bị Thẩm Tiêu khi dễ, nhưng tận mắt nhìn thấy anh ta gặp nguy hiểm, vẫn sẽ lo lắng dùm anh ta, dù sao cũng là người một nhà.
Cô lo lắng mà quay đầu lại tìm tìm, phát hiện chú Lý đã chen đến bên người cô, vội vàng nói: “Chú Lý, làm sao bây giờ, hiện tại chúng ta đi qua được không?”
Chiều cao của chú Lý và cô cũng không xê dịch gì mấy, nhón chân nhướng người xem, cau mày nói: “Trước đừng đi, tiên sinh có thể giải quyết, chúng ta đi qua cũng không giúp được gì.”
Thẩm Du lại hỏi: “Sao không ai báo cảnh sát hết vậy?”
Chú Lý lắc đầu “Không biết nữa.”
Bên này, hai người chỉ có thể lo lắng suông, bên kia Thẩm Tiêu lại rất thanh nhàn thoải mái. Cho dù nhìn thấy trong tay đối phương có dao, mày cũng không nhăn một chút. Chỉ nâng nâng tay, nhóm vệ sỹ đã nhanh chóng phân tán, bao vây thành một vòng tròn, ngăn cách đám người đang đứng xem, anh thì hiên ngang chậm rãi tới gần người nọ.
Bởi vì khoảng cách xa, bốn phía còn cãi cọ ồn ào, mọi người đều nghe không rõ cuộc đối thoại giữa hai người.
Thẩm Tiêu ôm cánh tay, đứng ở trước mặt anh ta, như vương giả trên cao nhìn xuống mà nói: “Lâm Hạc, hôm nay mày dám đến nơi này gây chuyện, tính ra cũng có dũng khí, đáng khen, nhưng mày cảm thấy, tao sẽ sợ sao, chỉ bằng con dao ngay cả cổ gà cũng không cắt đứt !!!”
Người trẻ tuổi kêu Lâm Hạc kia, bị anh nói thẹn quá thành giận, cầm dao chỉ vào Thẩm Tiêu nói: “Họ Thẩm, mày nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao, trước kia ba tao chỉ mắng mày có một câu, vậy mà mày cũng ghi hận lâu như vậy, còn hãm hại hố tao !!!”
Đó là chuyện vào năm trước, trong một bữa tiệc nào đó, Tổng giám đốc Lâm từng mắng anh một câu “Súc sinh, *không có giáo dưỡng, thứ mồ côi không cha không mẹ”
*Không có giáo dưỡng: Người Việt mình mắng là ‘mất dạy’
(Đậu má nó, gặp mình thì mình cũng ghi thù huống chi là nam 9, bị anh làm phá sản, đáng đời)
Thẩm Tiêu nghiêng đầu đánh giá anh ta, sau đó hơi kéo ống quần, nửa ngồi xổm xuống, hạ giọng, cười xấu xa, nói: “Đúng vậy thì sao, tao chính là cố ý đó, ai kêu tao là thằng mồ côi không cha không mẹ”
Lâm Hạc không nghĩ tới anh lại hào phóng mà thừa nhận như vậy, nháy mắt cơn giận lên tới đỉnh điểm, khóe mắt muốn nứt ra, hét: “Mày, đồ chó Nhật ……!!!”
Thẩm Tiêu nhíu mày, như không đành lòng nhìn tên đó làm trò hề, nheo lại mắt, nói: “Mày trừ bỏ mắng chửi người, la lối khóc lóc om sòm còn biết làm cái gì … A, đúng rồi, mày còn sẽ thua cá độ, thua bài bạc, một buổi tối thôi đã thua trắng tất cả tài sản đất đai trong nhà, chặc chặc …… Thật là rất lợi hại.”
Lâm Hạc bị ngọn lửa thù hận thiêu đỏ mắt, chống thân thể muốn nhào lên, nhưng ngồi trên mặt đất lâu quá, trong lúc nhất thời lại có chút kiệt sức, đứng dậy không nổi, cuối cùng chỉ có thể hư trương thanh thế mà nói: “Họ Thẩm, mày dám hãm hại tao !”
Thẩm Tiêu dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc “Lời nói cũng không thể nói như vậy, tao chỉ là đánh cuộc một ván với mày, kết quả mày nóng lòng muốn chơi lớn, chuyện này có thể trách tao sao. Lúc ấy tao chính là ngươi khuyên can mày, không có năng lực thì ước lượng mà chơi, đừng chơi chết bản thân, nhưng mày một hai muốn đặt cược miếng đất kia, tao cản cũng cản không được.”
Vừa là người chơi, lại vừa ra mặt ghét bỏ không có năng lực, cái này kêu khuyên sao, cái này rõ ràng là biến tướng thành phép khích tướng !!!
Lâm Hạc là sau khi về nhà mới nghĩ thông suốt, nhưng đã quá trễ!! Anh đã hoàn toàn chui vào bẫy rập của Thẩm Tiêu.
Ánh mắt Thẩm Tiêu xẹt qua con dao trên tay anh ta, nói: “Sao nào, mày định lấy con dao cạo râu này giết tao hay là tự sát, mày dám sao”
Trước khi Thẩm Tiêu ra tới, Lâm Hạc đã ồn ào trong một thời gian dài, vốn dĩ cảm xúc đã không ổn định, giờ lại bị Thẩm Tiêu liên tiếp đả kích, cả người đều phải hỏng mất, tay cầm dao bắt đầu kịch liệt run lên.
Thẩm Tiêu nói đúng, anh không dám, anh được nuông chiều từ bé, không cẩn thận trầy rớt lớp da đều có thể khóc nửa ngày, sao có thể cầm dao tự đâm mình. Nhưng anh có thể làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn ba anh bôn ba cực khổ khắp nơi cầu người, nơi nơi vấp phải trắc trở. Thẩm Tiêu là muốn giết chết bọn họ, một con đường sống đều không cho, đất bị thu đi, công ty bị cử báo, mọi người xem bọn họ giống như lũ chuột chạy qua đường, tránh còn không kịp!
Lâm Hạc thật là hối hận đến ruột đều xanh, lúc trước anh không nên ngu đến mức đi trêu chọc thằng điên này. Quả thực nó chính là ma quỷ đến từ địa ngục!
Lúc này, bên ngoài đường cái truyền đến tiếng còi báo động từ xe cảnh sát, đám người tò mò vội vàng quay đầu lại, đoán hẳn là có người báo cảnh sát.
Thẩm Tiêu nhướng mày, đứng lên, phủi phủi quần cùng vạt áo, nói: “Được rồi, gây chuyện lâu như vậy, mày cũng khát rồi, đi đến cục cảnh sát uống ly trà đi.”
Ngu si nửa ngày, Lâm Hạc đột nhiên tỉnh lại, nhớ tới mục đích đến Thẩm thị của mình, lật đật té ngã lộn nhào giật giật ống quần Thẩm Tiêu, khóc tang nói: “Tổng giám đốc Thẩm, anh Thẩm, là em không đúng, em là thằng khốn nạn, muốn đánh muốn chửi tùy anh, cầu xin anh, cầu xin anh buông tha nhà họ Lâm tụi em đi, ba em có bệnh tim, chịu không nổi kích thích!”
Người này là Lâm Hạc? Không có khí thế mắng chửi người như vừa rồi, giống như một con chó nhà có tang, điên điên khùng khùng lôi kéo ống quần Thẩm Tiêu khóc lóc cầu xin.
Thẩm Tiêu quay đầu lại, nhìn tên đó một cách khinh thường, lạnh lùng nói câu: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tao”
Lâm Hạc run rẩy môi, tiếp tục xin tha “Anh Thẩm, đừng như vậy, anh kêu em làm trâu làm ngựa đều được, anh buông tha nhà em đi, cầu anh mà, anh Thẩm ~~~ !”
Thẩm Tiêu bị giật ống quần đến phiền, cau mày cho người vệ sỹ gần mình một ánh mắt, người vệ sỹ kia vội vàng bước lên, khom lưng nhẹ nhàng nắm ngang hông Lâm Hạc, nhắc lên như nắm cổ gà.
Lúc này, cảnh sát vừa lúc lướt qua đám người đi tới phía bọn họ.
Mắt thấy phải mất đi cơ hội mặt đối mặt đàm phán với Thẩm Tiêu, trong lòng Lâm Hạc lại tức lại hận, nghẹn ở ngực, tùy thời đều có thể nổ mạnh.
Trong chớp nhoáng, Lâm Hạc không biết từ đâu ra sức lực, thế nhưng tránh thoát sự trói buộc từ vệ sỹ, chạy nhanh về phía sau lưng Thẩm Tiêu, hồng mắt rống giận: “Thẩm Tiêu, mày đi chết đi!!”
“A!!!!!!” Mọi người vây xem lập tức thét chói tai ra tiếng, nâng cao không khí nghẹt thở tại hiện trường.
Thẩm Tiêu động tác không chậm, nghe tiếng hô, đột nhiên xoay người, lưỡi đao sáng loáng chói lọi kia đã đâm thẳng tới trước mắt anh, dưới tình thế khẩn cấp, anh nhanh chóng giơ tay chặn lại, đâm xuyên qua bàn tay anh.
Đậu má, nó đau !!!!!
Cũng may vệ sỹ kịp thời xông lên chế trụ, Lâm Hạc bị ấn ở trên mặt đất, cả người như mất đi linh hồn, là một con búp bê vải mặc người tàn phá.
Thẩm Tiêu mặt không cảm xúc, liếc vết thương trên tay, cũng không phải rất sâu, anh cũng không để ý tới, trực tiếp dùng bàn tay này nắm chặt cổ áo Lâm Hạc, máu tươi chói mắt từng giọt nhiểu vào trong cổ áo sơ mi trắng của tên đó, lan tràn thành từng đóa hoa mai máu, nhìn thấy ghê người.
Cuối cùng, anh nói: “Nếu mày muốn chết đến như vậy, tao sẽ thành toàn mày.”
Trong lúc hỗn loạn, cảnh sát thực mau đã tiếp quản hiện trường, Thẩm Tiêu lười ứng phó bọn họ, gọi trợ lý Đỗ tới, để anh đi giải quyết tốt hậu quả, còn bản thân thì xoay người đi vào công ty.
Thẩm Du và chú Lý tận mắt chứng kiến toàn bộ hành trình, đều bị sợ tới mức không nhẹ, đang nghĩ ngợi chạy đến xem tình huống của Thẩm Tiêu, thì đụng phải dàn vệ sỹ nghênh diện mà đến, vệ sỹ nói: “Tiểu thư, chỗ này nhiều người, tiên sinh kêu hai người đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài lên lầu, xin mời đi theo tôi.”
Thẩm Du:……
Chẳng lẽ Thẩm Tiêu là có thiên lý nhãn sao? Vừa vội vàng đối phó Lâm Hạ, còn có thể phát hiện cô và chú Lý đứng ở trong đám người?
Chú Lý hỏi vệ sỹ: “Thiếu gia bị thương có nghiêm trọng không?”
Vệ sỹ trả lời: “Chỉ là vết thương nho nhỏ, không đáng ngại.”
Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm, một đường đi theo vệ sỹ vào thang máy, thì nghe người vệ sỹ kia nói: “Bạch tiểu thư cũng ở trên lầu.”
Bạch tiểu thư???
Bạch Mộ Tình!!!!