Anh đã tin tưởng Tạ Hành Tri đến mức nào, mới có thể kể hết những tâm sự thầm kín thời niên thiếu của mình, mới có thể vô điều kiện tin tưởng tất cả những gì anh ta nói, thậm chí để Tạ Hành Tri chuyển giúp món quà mà anh đã mất công làm mấy tháng trời.

Ngay cả khi đã nhiều năm không gặp, anh vẫn giao vị trí quan trọng trong công ty cho anh ta, nghe theo cái gọi là "hiến kế" của anh ta.

Nhưng Tạ Hành Tri lại luôn lừa dối anh, thậm chí còn bắt nạt anh.

Rất nhiều sự tự ti của Quý Kỳ An đều bắt nguồn từ sự chèn ép vô hình của Tạ Hành Tri, dù anh đã trở nên rất xuất sắc.

Tôi cay cay sống mũi, vòng tay ôm lấy cổ anh.

"Sau này đừng để ý đến anh ta nữa, em thích anh."

"Xin lỗi anh nhé Quý Kỳ An, em không biết anh thích em lâu như vậy." Tôi cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh, muốn anh vui lên một chút, "Bù đắp cho anh được không?"

Quý Kỳ An đưa tay sờ sờ khóe môi tôi: "Bù đắp thế nào?"

Tôi nhướng mày, đè anh xuống: "Tối nay nghe lời anh?"

19

Tạ Hành Tri từ chức.

Tin tức là Quý Kỳ An nói với tôi.

Tôi không có phản ứng gì đặc biệt, mà trả lời tin nhắn của anh: 【Đón em tan làm.】

Quý Kỳ An trả lời rất nhanh: 【Tuân lệnh ~】

Tan làm đợi Quý Kỳ An đến đón, không ngờ Tạ Hành Tri lại đợi tôi ở dưới lầu.



Vết bầm tím ở khóe mắt Tạ Hành Tri vẫn chưa tan hết, trông hơi đáng sợ, giọng nói cũng khàn khàn:

"Anh sắp về Mỹ rồi, Quý Kỳ An không chứa nổi anh."

Tôi sẽ không tin những lời ma quỷ của anh ta.

"Năm đó anh có thể đi du học Mỹ cũng là nhờ phúc nhà người ta đấy, quên nhanh vậy sao?"

Tạ Hành Tri sững người, cười tự giễu: "Bây giờ đến cả em cũng coi thường anh rồi."

"Tạ Hành Tri, anh đừng có lúc nào cũng tự ti như vậy." Tôi đi vòng qua anh ta, "Không có việc gì thì em đi trước, chồng em đến đón em tan làm rồi."

"Em nhất định phải vì cậu ta mà châm chọc anh như vậy sao?" Sắc mặt Tạ Hành Tri khó coi, "Mộ Mộ, Quý Kỳ An rốt cuộc có gì tốt?"

"Ngoài việc đầu thai tốt ra, cậu ta cái gì cũng không bằng anh.

“Hồi nhỏ cậu ta vừa nhát gan vừa yếu đuối, bị bắt nạt chỉ biết trốn sau lưng anh, thi cử cũng toàn đội sổ, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn luôn đổ dồn vào cậu ta.

“Cậu ta không tốn chút sức lực nào cũng có được tất cả những thứ anh hằng mơ ước, điều này thật không công bằng!”

Không công bằng.

Vậy nên anh ta không muốn Quý Kỳ An được như ý, coi tôi như con cờ trong ván bài anh ta đơn phương đấu với Quý Kỳ An.

"Tạ Hành Tri, anh luôn miệng nói thích em, nhưng chưa từng tôn trọng em."

Ngay cả món quà tôi trân trọng nhiều năm, cũng chỉ là Tạ Hành Tri tiện tay lấy của Quý Kỳ An.

Vậy nên anh ta nói thích tôi, tôi chỉ thấy buồn cười: "Anh chỉ muốn cướp đi thứ Quý Kỳ An thích, phải không?"



Sắc mặt Tạ Hành Tri cứng đờ, chối bỏ có chút gượng gạo: "Không phải, sau này anh thật sự thích em."

Vậy ban đầu thì đúng là như vậy.

Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.

"Nhưng em đã không còn thích anh từ lâu rồi.

“Em nhớ mình đã nói rất nhiều lần, anh luôn không tin, ở điểm này, anh lại trở nên cực kỳ tự đại.

“Anh cảm thấy Quý Kỳ An không bằng anh, nhưng em không nghĩ vậy.

“Em không muốn so sánh hai người, chỉ riêng việc từ đầu đến cuối Kỳ An chưa từng nói một lời xấu nào về anh, anh đã tỏ ra đặc biệt hẹp hòi rồi." Tôi liếc anh ta, "Quý Kỳ An vừa rồi còn gọi anh là anh Hành Tri, em thấy thật thừa thãi."

Tạ Hành Tri sững người, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tiếng còi xe quen thuộc vang lên từ bên ngoài tòa nhà văn phòng, tôi không nói nhảm với Tạ Hành Tri nữa, đi vòng qua anh ta, chạy một mạch lên xe.

Chui vào lòng Quý Kỳ An, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.

Mùi hương cam chanh quen thuộc xộc vào mũi.

Tôi nheo mắt, hạ giọng: "Quý Kỳ An, anh thơm quá."

Tai Quý Kỳ An lập tức đỏ bừng, luống cuống che miệng tôi: "Suỵt!"

Tài xế rất biết ý tứ mà kéo tấm chắn lên.

Tôi càng thêm không kiêng nể mà ngồi lên người anh: "Sao vậy mỹ nam, chồng hợp pháp không cho hôn à?"

Quý Kỳ An ngoan ngoãn để tôi hôn một hồi lâu.

Mãi đến khi tôi thở hổn hển đẩy anh ra, Quý Kỳ An mới khàn giọng hỏi: "Mộ Mộ, hôm nay em sao vậy?"

Tôi vùi đầu vào lồng n.g.ự.c mềm mại của anh: "Không có gì, muốn ăn cơm bò xào hành tây."

"Về nhà anh làm cho em, được không?"

Anh ngoan đến mức tôi lại không nhịn được mà trêu chọc anh: "Được chứ, chồng yêu."

Quý Kỳ An sững người, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm: "Gọi lại lần nữa, được không?"

Tôi làm động tác im miệng.

"Gọi lại lần nữa.

“Gọi lại lần nữa đi mà, Mộ Mộ.

“Gọi lại lần nữa đi mà, được không?”

Quý Kỳ An áp đầu vào cổ tôi, nũng nịu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tôi cũng chịu thua, gọi bên tai anh hết lần này đến lần khác.

Tối hôm đó, tôi phải rất muộn mới được ăn cơm bò xào hành tây.

Màn đêm buông xuống, căn phòng ngập tràn hương sắc.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play